“Cậu qua đây, tớ viết cho cậu xem.”
Diệp Linh nhanh chóng ngồi vào ghé, cô cầm lấy một cây viết, trên giấy “xoát xoát” viết xuống một cái tên: “Quán Quán, cậu xem, bố con tớ chính là anh ây Hạ Tịch Quán nhìn sang, một cái tên quen thuộc nhảy vào tầm mắt cô – Cố Dạ Cần.
Diệp Linh việt trên giây ba chữ – Cô Dạ Cản!
Hạ Tịch Quán một lần hoài nghỉ mình hoa mắt, thế nhưng từng chữ Diệp Linh viết ra, đích thật là ba chữ Cố Dạ Cẩn này.
Lúc này Diệp Linh hai tay nâng má, ngắm nhìn nơi xa ngoài cửa sổ: “Quán Quán, tớ hiện tại đã không nhớ ra được chuyện xưa giữa tớ và anh ấy, ta thậm chí không thể nhớ lại tướng mạo anh ấy, rất có thể tớ và anh là… tình một đêm.”
“Thế nhưng bên tai tớ vẫn nỉ non một giọng nói, anh ấy nói, Linh Linh, đừng quên anh, anh tên là Có Dạ Cần.”
“Vì vậy, tớ nhớ kỹ tên anh ây, ba chữ Cố Dạ Cần này, tớ đã khắc trong lòng.”
Hạ Tịch Quán nhìn ba chữ “Cố Dạ Cẩn”
trên giấy này, cô rốt cuộc hiểu rõ, Diệp Linh không quên.
Có Dạ Cần đã mắt rất nhiều năm khắc lên dấu vết của mình trên người Diệp Linh, loại dấu vết này sâu tận xương tủy, kinh niên bắt diệt.
Cô cuối cùng là… không cách nào bỏ anh lại.
Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, chậm rãi kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, tớ biết Có Dạ Cần là ai…”
“Thực sự?”
“Đương nhiên, tớ còn có thể kể Cố Dạ Cần là ai nói cho cậu biết, cậy muốn nghe không?”
Diệp Linh do dự chốc lát: “Anh ấy bây giờ đang ở bên cạnh tớ sao?”
Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ở, vẫn luôn ở, chưa bao giờ rời đi.”
“Vậy tớ không muốn nghe.”
“Vì sao? Linh Linh, cậu không phải muôn tìm Cô Dạ Cân sao?”
“Đúng vậy, tớ muốn tự mình tìm được Cố Dạ Cần, cũng không phải là cậu nói cho tớ biết, tớ cảm giác mình đã quên rất nhiều chuyện, tớ muốn tìm ra Cố Dạ Cần, đoạn đường tìm kiếm anh này cũng muốn lần nữa nhặt lại ký ức của tó với anh ấy, những sỉ oán ái sân kia, có thể vui sướng thống khổ, quá khứ đau khổ lại ngọt ngào, tớ muốn nhớ lại từng cái.”
Hạ Tịch Quán nhìn ánh sáng sáng chói kiên định trong mắt Diệp Linh, nở nụ cười: “Được.”
Diệp Linh đã ngủ trước, Hạ Tịch Quán thu dọn đồ đạc xong, vừa chuẩn bị ghi chép một chút, ngày mai cô sẽ rời đi, chính thức trở lại cương vị của mình.
Lúc này điện thoại di động sáng lên, điện thoại tới.
Là Cố Dạ Cần gọi.
Hạ Tịch Quán không hề bắt ngờ, cuộc gọi này nằm trong dự liệu của cô.
“Alo, Cố tổng.” Hạ Tịch Quán ấn phím nhận điện thoại.
Giọng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cần nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh đang ngủ à?”
“Ừ, đã ngủ rồi, đã trễ thế này Cố tổng còn chưa nghỉ ngơi?”
“Tôi bây giờ đang ở dưới lâu các cô.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...