“Vậy tôi không phải đàn ông sao, sao tôi không thể nhìn?”
“Tôi là đi… câu dẫn Tiêu Tứ, không phải câu dẫn anhl”
“,.” Tiêu Thành không lời nào để nói, xem ra Tiêu Tứ trước khi chết còn có phúc ghê nhỉ.
Anh từ trên cao liếc mắt đến chỗ cô che kín: “Đừng che, đều là bạn cũ, cũng không phải chưa từng sờ qua.”
Tô Tiểu Đường: “…”
Một lân kia ở trong bệnh viện, Tiêu Tứ ở ngoài cửa rình coi, anh đã từng đè cô xuống giường hôn, còn thò tay vào trong quần áo cô sờ loạn.
Tên khốn kiếp này!
“Đó là trước kia, bây giờ xúc cảm chắc chắn không giống nhau!”
“Em là nói mình lại to hơn một chút sao, sao tôi thấy vẫn là sân bay đấy thôi.”
Sân bay?!
“Khụ khụ.” Tại lúc bầu không khí càng ngày càng không đúng, Hạ Tịch Quán không thể không tằng hắng một cái nhắc nhở đôi oan gia này, bởi vì cô dao trong tay đã hơ nóng đến phỏng tay, sắp không câm được nữa rôi: “Tiêu Đường, Thành gia, chúng ta bắt đầu thôi.”
Tô Tiểu Đường hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thành: “Bác sĩ Hạ, bắt đầu đi.”
Hạ Tịch Quán đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường, cầm chuôi vật sắt, bắt đầu dùng sức rút ra bên ngoài.
Trán Tô Tiểu Đường toát ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, Tiêu Thành đưa gối tới bên môi cô, cô nhanh chóng cắn.
Đau quá.
Quá đau rồi.
Tô Tiểu Đường gắt gao căn một góc gôi, rât nhanh thì đã căn nát gôi, cô căn răng vào môi dưới của mình.
Lúc này Tô Tiểu Đường chỉ hy vọng mình có thể ngất đi, như vậy sẽ không đau nữa.
Tiêu Thành thấy cô cắn môi dưới, cánh môi mềm mại lúc này bị cắn ra vết máu, anh chau mày kiếm, vươn bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô, ép cô mở miệng: “Há miệng.”
Cô không thể cắn chính mình, như vậy rất dễ dàng mất khống chế, rất nguy hiểm.
Tô Tiểu Đường bị ép há miệng ra, người cô bắt đầu vặn vẹo, muốn tránh thoát cầm cố của Tiêu Thành.
“Không thể động đậy!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắc nhở: “Tôi rút đến vị trí then chốt rồi, sẽ rong máu đó.”
Tiêu Thành nhìn thoáng qua, chỗ bả vai Tô Tiểu Đường đã có máu nóng phun ra.
“Ở yên!” Tiêu Thành mím môi trầm giọng nói một câu, sau đó đè xuống người cô, không cho cô lộn xộn.
Tô Tiểu Đường đau đến váng đầu hoa mắt, ý thức cả người đều tiêu tán, hàng mi dài rung động, cô muốn nhắm mắt lại.
“Không được, huyết áp Tiểu Đường không ngừng đi xuống, tim đập cũng bắt đầu yếu, cô bé sắp ngắt xỉu rồi, Thành gia, mau nghĩ cách đê Tiêu Đường tỉnh táo!” Hạ Tịch Quán khẩn cấp nói.
Tiêu Thành đã cảm giác được Tô Tiểu Đường không chịu nỗi, bởi vì da thịt cô thấm lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.
Tiêu Thành ép lên, hôn môi Tô Tiểu Đường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...