Cố Dạ Cần mở mắt ra, anh tưởng Diệp Linh, nên trong tròng mặt đen đây tràn nhu tình, đợi thấy rõ là cô ta, Cố Dạ Cần nhanh chóng hát tay cô ra, mềm mại và nhiệt độ trong tròng mắt cũng theo đó cùng nhau biến mắt, môi mỏng phát động, anh đạm mạc nói: “Sorry, tôi tưởng vợ tôi.”
Phạm Trình Trình đứng thẳng thân, lui về phía sau vài bước: “Không, không sao, Cố tổng, tôi nghe nói chị Linh Linh đi chụp diễn rồi, nên tôi qua đây để xem chị Linh Linh.”
Phạm Trình Trình đã đỏ mặt.
Cổ tay bị anh nắm qua còn có nhiệt độ trên người anh, sạch sẽ ấm áp.
Cố Dạ Cần đứng lên, tay phải đút trong túi quần: “Linh Linh vẫn còn ở bên trong?”
“Đúng vậy, chị Linh Linh hình như quên thoại rồi, vừa rồi đạo diễn Vương hô cut rất nhiều lần.”
Nói xong ánh mắt Phạm Trình Trình liền rơi vào tay trái của Cố Dạ Cần, ngón áp út tay trái Cố Dạ Cần đeo một chiếc nhẫn cưới.
Là kiểu kinh điển, bên trong nạm một viên kim cương nhỏ sáng chói, trong khiêm tốn lộ ra xa hoa.
Phạm Trình Trình biết Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã kết hôn rồi, bên tai cô ta bắt đầu vang vọng tiếng “vợ” kia, thật khó tưởng tượng người đàn ông như anh mà cưng chiều vợ sẽ như thế nào?
Vợ anh chăc hạnh phúc lãm.
Không nghĩ tới thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cẩn hiện tại thành đã là người chồng ba tốt rồi.
Lúc này Diệp Linh đi ra, cô nhìn thấy Phạm Trình Trình: “Trình Trình, sao em lại ở chỗ này?”
“Chị Linh Linh, em tới nhìn chị đó.”
Phạm Trình Trình cười ngọt ngào nói.
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, có chút không vui.
Cố Dạ Cần không biết đây là cái quỷ gì, hiện tại trí nhớ Diệp Linh lúc tốt lúc kém, cô nhớ Hoa tỷ, còn nhớ rõ Phạm Trình Trình, nên tính là đang chuyền tốt, thế nhưng, cô không ngừng quên đi anh.
Dù cho một giây trước đã gặp qua, một giây kế tiếp cô đã quên.
Lúc này ánh mắt Diệp Linh rơi trên người Cố Dạ Cần, bởi vì Cố Dạ Cần đứng chung một chỗ với Phạm Trình Trình, nên Diệp Linh hỏi một cách tự nhiê: “Trình Trình, vị kia là… bạn trai của em?”
Phạm Trình Trình đỏ mặt lên, cô ta đi tới bên người Cố Dạ Cần nhỏ giọng nói: “Cô tông, không băng… cứ nói anh là bạn trai của em, như vậy anh cũng có cơ hội tiếp xúc được chị Linh Linh đó.”
Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cũng không cho Phạm Trình Trình một con mắt.
Phạm Trình Trình cho là anh đồng ý, cô ta giơ tay lên móc lên cánh tay Cố Dạ Cần.
Thế nhưng, không móc đến, Cố Dạ Cần dù không hề động, thế nhưng anh thấp mắt, nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, sau đó ngắng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Phạm Trình Trình, đại khái là – cô thử đụng tôi xem.
Phạm Trình Trình trực tiếp cứng đờ: “Cố tổng, em…”
“Đây chính là giáo dưỡng của Phạm gia các người, tùy tiện một cái đã tiếp xúc chân tay với đàn ông đã có vợ?” Cố Dạ Cần lạnh nhạt bạc tình hỏi.
Phạm Trình Trình “xoát” một cái trắng phau.
Diệp Linh nghi hoặc nhìn một màn này, vừa rồi cô thực sự tưởng Cố Dạ Cần là bạn trai của Phạm Trình Trình, nhưng là bây giờ người đàn ông này nói anh đã có vợ?
Vậy anh thật đúng là một người đàn ông tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...