Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Nửa giờ sau, xe dừng ngoài cổng đoàn phim, Cố Dạ Cần xuống xe, ga lăng kéo ra cửa sau xe.

Diệp Linh đi ra, cô ở trong túi lấy ra hai tờ tiền đưa cho Cố Dạ Cần: “Này, một tờ là tiên xe,còn một tờ là cảm ơn bữa sáng của anh đó.”
*…” Cố Dạ Gần tròng mắt nhìn lướt qua hai tờ tiền của cô: “Em xem anh thành tài xế rồi?”
Diệp Linh nhìn anh: “Chứ không thì sao?”
“Em thấy qua tài xế nào lái Maybach chưa?”
“Kẻ có tiền lái Maybach tới trải nghiệm cuộc sống, tôi cũng không phải chưa thấy qua.” Nói rồi Diệp Linh cuốn hai tờ bác Mao lại nhét vào trong túi áo khoác ngoài của Cố Dạ Cần, còn lắm bẩm: “Bây giờ kẻ có tiền thực sự quá rảnh rồi.”
Lúc này Hoa tỷ đã chạy đi ra, kích động hoa chân múa tay vui sướng: “Linh Linh! Linh Linh, em là mối lái của em Hoa tỷ đây, em có nhớ chị không?”
Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em đương nhiên nhớ chị rồi, chúng ta vào đoàn phim thôi! Em nhớ được ta còn phải quay Kiếp Phù Du}.”
“Được được, chúng ta bây giờ liền đi vào.” Hoa tỷ mang Diệp Linh vào đoàn phim.

Trong đoàn phim.


Cố Dạ Cần cũng đi theo, anh hiện tại 24 giờ đồng hồ không thể rời Diệp Linh nửa bước.

Diệp Linh ở bên trong cùng đạo diễn Vương thử diễn thử, anh ngồi trên ghế salon ở phía ngoài đợi.

Anh cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt rồi ngủ mắt.

Lúc này có người đi tới: “Phạm tiêu thư, sao cô lại tới đây?”
Phạm Trình Trình nhanh chóng làm một dấu “suyt”, để người khác im lặng.

Phạm Trình Trình tới.

Phạm Trình Trình nhìn Cố Dạ Cần ngủ Say, sau đó cầm cái chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.


Phạm Trình Trình khom người, đến gần Có Dạ Cần.

Cô ta biết anh, Cố Dạ Cần, thủ phủ Hải Thành.

Dáng dắp anh thật anh tuấn, giống hệt ánh mắt đầu tiên cô ta ở ngoài cửa Phạm gia thây anh, tuy là ngũ quan anh so với hai tháng trước gầy đi rất nhiều, nhưng chính vì vậy góc cạnh ngũ quan càng thêm sắc bén thâm thúy, mày kiếm kéo sâu vào bên mai, sống mũi như đỉnh núi, khiến người ta không dời mắt ni.

Đoán chừng anh rất mệt, trong khoảng thời gian này nhất định rất mệt! Dưới mắt có quằng thâm nhàn nhạt, anh lúc ngủ cũng không ngáy to giống người đàn ông khác mà hít thở nhẹ nhàng, na hai hàng lông mi như bàn chải an tĩnh đóng lại, nhã nhặn thâm sâu.

Hôm nay anh mặc áo khoác ngoài màu xanh đậm mỏng, phía dưới quần tây dài đen, lúc ngủ đôi chân dài vắt chéo vào nhau, từ mặt bên của chiếc quần tây cắt như dao vẽ ra một độ cung bén nhọn xinh đẹp, trên chân là đôi giày da màu đen thủ công, xỏ tất đen.

Đây là một người đàn ông theo đuổi cuộc sống có phẩm vị cao, anh giống như là một khối ngọc thô thượng đẳng chưa mài dũa, trong tuấn tú ôn nhuận lộ ra vẻ rực rỡ khiến phụ nữ si mê.

Phạm Trình Trình cảm thấy tim đập rộn lên, cô ta nhẹ nhàng đắp chăn lên trên vai anh.

Cô ta muốn rụt tay về, nhưng người đàn ông đã tỉnh: “Vợ ơi…” Anh vươn tay nắm cổ tay cô ta.

Phạm Trình Trình cứng đờ: “Cố… Cố tổng…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui