“Có thể nhiều năm như vậy thứ anh cho em đều không muốn, nhưng, cũng là thứ tốt nhất mà anh có, anh chỉ muốn giữ thứ tốt nhất cho em.
”
Diệp Linh cảm thấy trái tim rất đau rất đau, như trái tim tàn nhẫn xé rách thành hai nửa, lên án mạnh mẽ nội tâm, hiện tại người trên lâu kẻ dưới lâu, chính là khoảng cách giữa cô với anh.
Diệp Linh vươn tay lung tung lau nước mắt, sau đó nói: “Cố Dạ Cần, ngẳng đầu.
”
Cố Dạ Cần, ngắng đầu.
Cố Dạ Cần dưới lầu cầm điện thoại di động nhanh chóng ngắng đầu, anh thấy được Diệp Linh, Diệp Linh xuống lầu, vội vội vàng vàng lảo chạy tới hướng anh.
Cố Dạ Cần ngắn ra, không ngờ cô sẽ đến.
Bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, anh liền quay người, bước mạnh lên lầu.
Khoảng cách kẻ trên người dưới ban đầu là do Diệp Linh định tự mình đi đến, thế nhưng anh quay người đi tới hướng cô, tiến độ còn lớn như vậy, vài bậc thang đã đi lên, nhanh chóng đi tới trước mặt cô.
“Sao em lại tới đây?” Anh hỏi.
Diệp Linh từ bậc thang phía trên nhào Vào trong ngực anh.
Cố Dạ Cần vươn cánh tay ôm lấy cô, ôm cô đầy cõi lòng, bàn tay to rơi vào mái tóc quăn của cô khẽ xoa: “Bao lớn rồi mà vẫn liều lĩnh như thế, chạy ngã rồi thì làm sao?”
Diệp Linh cọ khuôn mặt nhỏ trong lòng anh, râu rĩ nói: “Cô Dạ Cân, em nhớ anh.
”
Thân thể anh tuần của Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ, cô nói cái gì, cô vậy mà nói — cô nhớ anh rồi!
Trái tim cứng rắn của Cố Dạ Cần vào thời khắc này mềm mại rối tinh rối mù, môi mỏng rơi trên trán của cô hôn một cái, anh thấp giọng cười nói: “Vậy em chỉ cần đứng tại chỗ, để anh đi tìm em là được rồi.
”
Diệp Linh giơ tay lên, ôm lấy vòng hông lớn của anh, cô chậm rãi nhắm mắt lại — cứ như vậy đi, cứ như vậy thì tốt rồi.
Cô không biết mình có thể chân chính buông bỏ thứ ngăn cách giữa hai nhà hay không, anh kẹp ở giữa cô và Ôn Lam cũng phải chịu dày vò, cô có thê theo anh trai rời đi, buông tay lẫn nhau mới là cách tốt nhất, nhưng, như vậy cũng tốt.
Cứ như vậy, vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Cố Dạ Cần như vậy, cô thực sự luyến tiếc.
Diệp Linh biết, cô đã đưa ra lựa chọn.
Cố Dạ Cẩn cảm thấy Diệp Linh mấy ngày nay rất khác thường, chẳng những buổi tối chủ động trêu chọc anh, còn ôm anh nũng nịu, cái này trước đây anh mơ cũng không dám mơ.
“Cố thái thái, em đến tột cùng làm sao vậy?” Cố Dạ Cần dùng bàn tay to bưng khuôn mặt nhỏ của cô lên.
rang 6 Rất nhanh anh liền thấy vét sẹo trên má phải kia lại bị người khác cào nát rồi, con ngươi đen thanh bần đột nhiên híp lại, anh lúc này mím môi nói: “Mặt em sao vậy, có phải có người bắt nạt em không?”
Shhh.
Diệp Linh rên nhẹ một tiêng, trên người cô còn có vết thương.
Cố Dạ Cần liền thấy trong cổ cô còn có vết thương, như người khác dùng móng tay rất dài cào ra, trên gương mặt tuấn mỹ đã dâng lên tầng sương lạnh: “Cố thái thái, em đánh nhau với người khác đúng không?”
Diệp Linh không muốn nói mấy lời khó nghe kia cho anh, nên qua loa lấy lệ đáp: “Đúng vậy, ngày hôm nay em đánh nhau, song ta đánh thăng bọn họ, còn có Quán Quán đánh cùng nữa, bọn em đánh mấy cô ta đến khóc um về nhà tìm mẹ đó.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...