Cố Dạ Cần câu môi cười: “Cố thái thái, em thực sự oan anh quá, ô mai anh đã mua xong, nỗi nhớ nhà lại tựa như tiễn, nhưng bắt đắc dĩ trên đường xe nhiều quá, chặn anh lại rồi.”
Anh nói anh bị tắc đường.
Diệp Linh: “Vậy được rồi, tạm thời tin anh lần này, anh mau đến đây đi.”
Cúp điện thoại, Cố Dạ Cần đặt phần tờ giấy ly hôn kia ở phía dưới cùng trong ngăn kéo, khóa lại, sau đó anh cầm chìa khóa xe cũng không quay đầu lại đi ra cửa.
Diệp Linh chờ được Cố Dạ Cần, còn có một đồng lớn ô mai anh mang vê.
Nhìn đủ loại ô mai, Diệp Linh đều trợn tròn mắt: “Cố tổng, thảo nào anh trễ như vậy mới về, bảo anh đi mua chút ô mai, anh là đi mua nguyên cả chợ ô mai luôn là sao?”
Cố Dạ Cần đi tới hôn trán cô một cái: “Mua đồ ăn vặt cho Có thái thái, nhất định phải mua đủ chứ.”
Nói rồi Cố Dạ Cần đi tới phòng tắm: “Anh đi tắm trước.”
Diệp Linh bóc một quả ô mai đặt ở trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt tràn ra trong cổ họng, nhất thời hóa giải cảm giác khó chịu mang thai mang tới.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, là thư ký riêng tới, đưa đên một cái đông lớn văn kiện.
Diệp Linh chớp hàng mi như lông vũ của: “Chủ tịch đại nhân của anh định dời phòng làm việc đến phòng bệnh của tôi sao?”
Thư ký riêng cười nói: “Thái thái, hiện tại tim chủ tịch đều đặt trên người cô, tới bệnh viện lại về nhà, còn chưa kịp phê duyệt văn kiện, nên lượng công việc khá lớn.”
Diệp Linh khựng lại: “Anh ấy về nhà rồi Đo, Thư ký riêng gật đầu: “Đúng vậy thái thái, cô không phải nói trong phòng ngủ để lại đồ gì cho chủ tịch sao, lúc chủ tịch mua ô mai đã trở về nhà một chuyên, chủ tịch rât chờ mong bât ngờ cô lưu lại cho ngài ấy đó.”
Diệp Linh cứng lại rồi, thì ra vừa rồi Cố Dạ Cẩn nói dối, căn bản cũng không phải tắc đường mà anh về nhà.
Không đi trêu chọc tán gái, mà là đi về nhà nhìn “bất ngờ” cô lưu cho anh.
Lúc này cửa phòng tắm “cạch” một tiếng mở, Cố Dạ Cần tắm xong đi ra, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trên mái tóc ngắn còn treo bọt nước, cầm khăn mặt lau lau, mẫn cảm nhận được bầu không khí vi diệu trong phòng bệnh, anh nhìn liếc thư ký riêng: “Hai người đang nói chuyện gì?”
“Chủ tịch, chúng tôi đang nói chuyện ngài nửa đường về nhà đó.” Thư ký riêng thành thật đáp.
Bàn tay đang lau tóc của Cố Dạ Cần khựng lại.
Thư ký riêng cảm giác mình nói sai, thế nhưng, anh ta không biết mình sai ở đâu, anh rõ ràng ăn ngay nói thật mà.
Lúc này Diệp Linh lên tiếng: “Anh đi trước đi.”
“Vâng, thái thái.” Thư ký riêng xoay người rời đỉ.
Trong phòng bệnh chỉ còn sót hai người, Diệp Linh ôm lấy một đống lớn văn kiện, hờ hững hỏi: “Anh về nhà rồi sao?”
Cố Dạ Cẩn ném khăn mặt vào trên bàn, vươn tay nhận lây văn kiện trong ngực cô: “Ừm, tiện đường đi về một chuyến.”
“Vậy anh có thấy vật trên tủ giường không?” Diệp Linh là chỉ tờ giấy ly hôn kia.
Cố Dạ Cần buông văn kiện xuống, quay đầu nhìn cô một cái: “Không có, anh không thấy gì cả.”
Nói rồi anh ngồi trên giường bệnh, đưa tay vỗ vỗ vị trí bên người: “Qua đây ngủ, ngủ trong lòng anh.”
Diệp Linh khẳng định anh đã thấy, song anh không muốn bàn về đề tài này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...