“Mẹ hiện tại cái gì cũng không cầu nữa rồi, tùy các con, các conkết hôn rồi mẹ cũng chấp nhận rồi, mẹ cũng đã nhận Diệp Linh làm con dâu rồi, con còn muốn mẹ thế nào?”
“Mẹ đối với con chỉ có một yêu cầu, mẹ muôn ôm cháu, nhân lúc trước khi mẹ nhắm mắt, mẹ nhất định phải ẫm cháu trail”
Nhìn Ôn Lam gây chuyện, Diệp Linh nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng: “Cố phu nhân, miệng bà luôn nói thừa nhận tôi làm con dâu rồi, nhưng tôi nghe ra bà chừng uất ức lắm, vậy cũng đừng oan ức chính mình, dù sao… bà thừa nhận tôi, tôi cũng sẽ không thừa nhận bà, tôi vĩnh viễn là Diệp Linh, bà cũng vĩnh viễn là Cố phu nhân.”
Ôn Lam sửng sốt: “Mày!”
“Lẽ nào tôi nói sai? Chồng mình si mê người khác cái này không phải lỗi của Cố phu nhân, nhưng Cố phu nhân trút hết oán hận trong lòng trên một đứa bé ngây thơ chưa hiểu chuyện, để nó lớn lên trong bóng tối.
Giờ chân tướng vạch trần, bà không có một câu áy náy, còn lấy dáng vẻ uất ức không gì sánh được để đón nhận tôi, đã biết tôi không thể mang thai còn khăng khăng muốn ôm cháu trai, Cố phu nhân, tôi có nên nói với bà một tiêng cảm ơn không?”
Diệp Linh vẫn luôn biết, cô cùng Có gia, cùng mỗi người của Cố gia, mãi mãi sẽ không có ngày hoà giải.
Bởi vì, bọn họ không ngừng thương tổn cô.
Bởi vì, bọn họ không ngừng xát muối trên vết thương máu chảy dầm dề của cô.
Rõ ràng, những vết thương này đều là các người cầm dao từng chút từng chút đâm đến.
Ôn Lam giận dữ, bà ta đưa ngón tay ra chỉ chỉ Diệp Linh: “A Cẩn, con xem đi, tự con nhìn đi, đây chính là con vợ mà con một hai phải lấy đấy, lúc này mới vào cửa ngày thứ hai, nó làm dâu liên dám chống đối mẹ chồng là mẹ rồi, mẹ còn chưa chết đâu!”
Cố Dạ Cần giữ tay Diệp Linh thật chặt trong lòng bàn tay: “Mẹ, mẹ nói xong rồi thì bọn con đi về.”
“A Cần!” Ôn Lam tức giận đấm ngực dậm chân: “Con không thể đi, ngày hôm nay chuyện này nếu như con không đồng ý mẹ, mẹ sẽ chết ngay bây giờ!”
“’Đời tôi cay đắng quá, gã chồng lấy bao năm lại là kẻ mặt người dạ thú lòng dạ hiểm độc, thật vất vả mới ngóng trông con trai trưởng thành, nó lại không nghe lời mẹ, chỉ che chở vợ mình, đời tôi còn có cái gì để trông cậy vào, không bằng chết sớm một chút!”
Ôn Lam vén chăn lên, hai chân của bà ta đã sớm phế đi, giãy giụa kích động như thế, trực tiếp té từ trên giường xuống.
Rằầm một tiếng.
“Cố phu nhân!” Nhân viên y tế nhanh chóng tiến lên, trong phòng bệnh hoãn loạn.
Lúc này Diệp Linh cũng cảm giác được bàn tay vẫn nắm mình kia buông lỏng ra, Cố Dạ Cần tiến lên, đỡ Ôn Lam dậy, trầm giọng nói: “Mẹ, đủ rồi!”
“A Cần,” Ôn Lam dùng sức kéo lại Cố Dạ Cần: “Cho mẹ đứa cháu trai đi! Là Diệp Linh không thể sinh, mẹ cảm thấy được nêu như nó thật sự yêu con, nhât định sẽ đồng ý.”
“Đây cũng không ảnh hưởng hôn nhân của các ngươi, mẹ đã an bài xong tất cả, mẹ đã tìm xong người mang thai hộ FOI.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi đi đến.
Cô gái năm nay 20 tuổi, mái tóc đen dài, mặc đầm trắng, còn rất trẻ, Ôn Lam tự mình chọn lựa, cái mông đặc biệt vễnh, vừa nhìn chính là kiểu dễ sinh con trai.
“Cố phu nhân, bà sao vậy?” Cô gái kia nhanh chóng tiến lên, ngoan ngoãn đi đỡ Ôn Lam.
Tay ả trong lúc vô tình đụng phải bàn tay Cố Dạ Cần, ả ngắng đầu liếc mắt nhìn Cố Dạ Cẩn, sau đó nhanh như chớp rút tay về, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của ả đã đỏ hồng.
Thiếu nữ hoài xuân, rõ ràng liếc mắt liền động tâm với Cố Dạ Cần.
Diệp Linh đứng tại chỗ, không tiến lên, cô lạnh lùng nhìn một màn này, lại cảm thấy bản thân rất dư thừa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...