Diệp Linh muốn đi lên trước, thế nhưng cổ tay mảnh khảnh của cô bị một bàn tay rõ ràng khớp xương dùng sức giữ lại, Cố Dạ Cần nhìn cô, trong tròng mắt đen tràn ra vài phần lạnh lùng không vui: “Linh Linh, đủ rồi!”
Diệp Linh dừng bước, cô ngắng khuôn mặt nhỏ minh diễm không thể tả nhìn anh.
Go la Cạn, enh,.
(SƠ dụng không?”
Sợ?
Chữ này làm cho mi tâm tuấn mỹ của Cô Dạ Cân đêu trâm xuông.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Linh nghiêng cái đầu nhỏ, nháy mi nhìn anh: “Lý do anh tự tay đẩy tôi xuống địa ngục chẳng lẽ không phải là cái này sao? Một khi anh phát hiện… đứa con gái của tội nhân lại là thuần khiết vô tội, về sau, anh còn có lý do gì bá đạo chiếm giữ tôi không thả?”
Trong tròng mắt đen thanh bần kia của Cố Dạ Cần nhanh chóng nhiễm ra màu mực nồng đậm, âm lạnh mà nguy hiểm.
Lúc này, Diệp Linh rút cổ tay mình từng xíu một khỏi lòng bàn tay anh, kiên định dùng sức rút ra.
Vở kịch vừa ra đã khiến khách quý toàn trường mở rộng tầm mắt, mọi người nghị luận âm ï.
“Đây tột cùng đã xảy ra chuyện gì, xem ra hai nhà Cố Diệp có chuyện xưa rồi.”
“Cậu không biết sao, hơn 20 năm trước Diệp gia là trâm anh thế gia, bố Diệp Linh Diệp Thanh Đề à anh trai Diệp Linh Diệp Minh là đại nhân vật danh mãn Hải Thành đó, sau đó Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, Cố gia là tân quý thương trường thu dưỡng hòn ngọc quý trên tay Diệp gia là Diệp Linh đấy.”
Diệp Linh đi xuống đài, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn sang Cố Hiền, cô lạnh lùng nói: “Cố Hiền, đối mặt với người vợ nổi điên nhiều năm Ôn Lam của ông, ông có gì muốn nói với bà ta khônh?”
Cô Hiên bị điêm tên nhanh chóng hô to oan uống: “Tao không có, đây hết thảy đều là âm mưu, A Cẩn, con phải tin tưởng bố, con nhất định phải mời luật sư mau chóng bảo lãnh tao ra, bố không muốn ở trong tù, đó không phải là nơi người ở!”
Cố Hiền là một kẻ cực độ vì tư lợi, đã đến lúc này, gã không hề thấy thẹn và hối hận.
Ôn Lam oán hận nhìn Diệp Linh: “Diệp Linh, mày nghe rồi chứ, chồng tao nói anh ấy oan uỗổng, mày đây là phỉ báng, là công kích danh dự của người khác, tao muốn mời luật sư kiện mày!”
Ôn Lam nhanh chóng cắn ngược lại một cái.
Diệp Linh nhàn nhạt nhếch môi: “Cố phu nhân, tôi cũng biết bà sẽ không tin, cho nên, tôi dẫn theo một người qua đây.”
Người nào?
Lúc này một người đàn ông mặc đồ đen đi ra, ông ta vươn tay cởi mũ xuống: “Phu nhân, bà còn nhớ: tôi không?”
Ôn Lam nhìn người đàn ông áo đen ngắn ra: “Ông là… tài xế Tiểu Trần?”
Tài xế tiểu Trần gật đầu: “Đúng vậy phu nhân.”
“Tiểu Trần, mấy năm nay ông đi đâu, năm đó sau khi tôi gãy chân không thây ông nữa, ông… ông tại sao mất đi một tay rồi?” Ôn Lam nhìn ống tay áo trống rỗng của Tiểu Trần hỏi.
Tiểu Trần này là tài xế riêng của Cố Hiền và Ôn Lam, là người chịu khó và làm việc tốt, Ôn Lam chỉ cần ra cửa là ngồi xe của ông, ấn tượng rất sâu.
Tiểu Trần nhỏ tuổi hơn Ôn Lam, thế nhưng mấy năm nay không gặp, Tiểu Trần đã trở nên rất già.
“Phu nhân, tôi gãy một cánh tay, mấy năm nay bị người chèn ép truy sát, đều là… Cố Hiền làm!” Tiểu Trần tức giận chỉ về phía Cố Hiền.
Cố Hiền hết sức cố ky Tiểu Trần, trong ánh mắt phẫn nộ của Tiểu Trần, gã chột dạ né tránh.
Đám người cũ năm đều bị Cố Hiền xử lý gần hết, má Triệu bị đụng chết kia là một con cá lọt lưới, và Tiểu Trần này cũng vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...