Ngày hôm nay, cô là cô dâu của anh.
Cố Dạ Cần luôn huênh hoang bản thân sẽ chẳng kết hôn, lúc này nếm được món ngon, trong lồng ngực tràn đầy vô cùng, anh đột nhiên có cảm giác… có chốn về.
Cô làm anh cảm thấy có chốn để về.
Có Dạ Cẩn nhắc bước đi tới, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng lưu luyến cười nói: “Linh Linh, hôm nay em thật đẹp.”
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo hờn dỗi liếc mắt anh, ý kia là – nói cái gì đấy, lẽ nào em bình thường không đẹp?
Cố Dạ Cần cưng chiều cười.
Nhìn hai người kia ở trước mắt liêc mắt đưa tình, Ôn Lam giận sôi lên rồi, bà ta dùng sức đầy xe: “A Cần, con thực sự quá không nghe lời, sớm muộn gì cũng có một ngày con sẽ chết ở trên người con ả Diệp Linh này!”
Cố Dạ Cần ngày hôm nay tâm trạng tốt, anh nhìn về phía Ôn Lam: “Mẹ, nếu như cơ thể mẹ không thoải mái thì con phái người tiễn mẹ về.”
“Không muốn! Mẹ không muốn về!” Ôn Lam lên tiếng từ chối.
Lúc này nhân viên phía ngoài đi đến: “Cố tổng, giờ lành đến rồi, hôn lễ sắp bắt đầu.”
Cô Dạ Cân vươn bàn tay giữ chặt bàn tay nhỏ mềm như không xương của Diệp Linh trong lòng bàn tay: “Linh Linh, đi thôi, chúng ta phải kết hôn rồi.”
Anh mang theo cô nhanh chân đi ra.
Diệp Linh đi theo phía sau anh, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nên nghe lời mẹ.”
Bước chân Cố Dạ Cần không ngừng, tùy ý lên tiếng: “Cái gì?”
“Anh nên hủy bỏ hôn lễ, đây là cơ hội cuối cùng của anh.”
Cố Dạ Cần bắm tay cô: “Đừng nói ngốc nữa bé cưng.”
Diệp Linh thống hàng mi như lông vũ xuống, ah, vậy thôi.
Khách quý đã tập hợp trong cuộc hôn lễ thịnh thế này, lúc Cố Dạ Cẩn mang theo Diệp Linh đi tới trên khán đài: “xoát” một cái đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, mọi người nhao nhao khen rối rít.
“Trời ạ, cô dâu thật xinh đẹp.”
Mọi người vẫn luôn đoán đóa hồng đỏ kiều diễm nhất Diệp Linh này cuối cùng sẽ bị người nào hái xuống, không nghĩ tới là Cố tổng.”
“Cố tổng vậy mà kết hôn rồi, người trong lòng tôi biến thành người bên gối người khác, huhuhu.”
“Cố tổng và Diệp mỹ nhân đứng chung một chỗ thật đúng là cường thế dưỡng nhãn, trời đất tạo nên một đôi, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Tất cả danh môn thục viện đều ném ánh mắt hâm mộ về phía Diệp Linh, Cố Dạ Cần là thủ phủ Hải Thành, nhã nhặn lại cắm dục, không biết vào mộng bao nhiêu hương khuê, hiện tại Diệp Linh chính thức bước chân vào hào môn biến thành Thiếu phu nhân.
Đương nhiên tất cả người đàn ông đều hâm mộ nhìn Cố Dạ Cần, làm đàn ông, bọn họ không phải không thừa nhận Cố Dạ Cần rất biết chơi, cưới đóa hồng đỏ Diệp Linh này thực sự là diễm phúc không cạn mà.
Lúc này MClên đài: “Các vị quý khách, hoan nghênh quý khách tới tham gia cuộc hôn lễ ngày hôm nay, hiện tại giờ lành đã đến, mời chú rễ cô dâu…”
Lời của MC vẫn chưa nói hết, Diệp Linh đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Cô dâu đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của toàn trường “xoát” một cái tụ trên của Cô Dạ Cân cụp mất nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Linh Linh, có lời gì đợi hôn lễ kết thúc rồi nói.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...