“Đã biết.” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhắc đôi chân dài vào phòng khách.
Anh ngồi bên người Diệp Linh, tiến tới hôn một cái lên mặt cô: “Sao lại ăn vặt, cái này là thực phẩm bản không tốt cho sức khỏe.”
Diệp Linh xem TV, cũng không nhìn anh: “Em thích ăn khoai tây chiên, bình thường Hoa tỷ quản chế em, sợ em béo, cũng không để cho em đụng những thứ này, khó có được nghỉ ngơi, em chỉ muốn ăn một chút.”
Diệp Linh trời sinh đã có dáng người vưu vật, thế nhưng bình thường cô cũng sẽ quản cân nặng của mình, dù sao khống chế cân nặng cũng là một trong những tu dưỡng của người phụ nữ, có được vóc dáng trời sinh cộng thêm tiết chế của sau này mới có thể sống ra trạng thái tinh xảo nhất của phụ nữ.
Cố Dạ Cẩn không nói gì nữa, chỉ há miệng ra: “A.”
Ý là để cho cô đút một miệng.
Diệp Linh bẻ một miếng khoai tây chiênđút vào trong miệng anh.
Cô Dạ Cân cũng không cảm thây khoai tây chiên ăn ngon, anh ưu nhã nhai vài cái, sau đó lười biếng dựa lưng trên ghế salon, cánh tay phải đưa ra, như có như không khoác lên trên tay vịn phía sau sô pha Diệp Linh, anh ngước mắt nhìn thoáng qua bộ phim đang chiêys, không hiểu sao cảm thấy vai nam chính của bộ phim thần tượng này hết sức quen mắt, ah, anh nhớ ra rồi, là tiểu sinh Dương Tân đang nỗi kia.
Trùng hợp đến vậy.
Cố Dạ Cần cầm lên điều khiển TV từ xa, trực tiếp chuyển kênh, kênh phim thần tượng biến thành kênh tin tức tài chính và kinh tế.
Diệp Linh không hiểu nghiêng đầu qua chô khác, nhìn anh: “Vì sao anh chuyên kênh của em?”
Cố Dạ Cần: “Em không cảm thấy tài phiệt hai đời trong bản tin tài chính tốt hơn nhiều so với vị chủ tịch độc đoán trong phim thần tượng sao?”
Cố Dạ Cẩn chỉ thiếu chút nữa là nói em không cảm thấy anh đẹp trai hơn cái thằng Dương Tân ấy à?
Diệp Linh cạn lời, cô hoàn toàn không muốn để ý, quay đầu ăn khoai tây của mình, người đàn ông thì đoạt TV của cô.
“Vậy anh xem tin tức một mình đi! Em lên lầu.” Diệp Linh đứng dậy.
Thế nhưng Cố Dạ Cẩn ôm bờ vai cô oánh nhuận kéo cô trở về, một giây kế tiếp Diệp Linh cảm thấy ngón áp út tay phải đột nhiên mát lạnh, có một thứ tròng vào.
Cô nhìn xuống, là một chiếc nhẫn kim cương.
Cố Dạ Cẩn đeo nhẫn kim cương lên cho cô.
“Thích không?” Thân thể cao to như ngọc của anh vươn qua đây, thấp giọng hỏi cô.
Hàng mi Diệp Linh run lên, bất mãn nói: “Cố tổng, đây là ý gì, cầu hôn của anh cũng quá không có thành ý rồi đó! Cũng không quỳ gối xuống!”
Có Dạ Cần nhìn cô một cái, sau đó khẽ động, đứng dậy, anh chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt cô: “Diệp Linh, gả cho anh đi.”
Anh có thể nói tương đối qua loa lấy lệ, chỉ là nếu cô muốn, anh liền làm, kết quả dù sao đêu giông nhau, cô sẽ là Cô thái thái của anh.
Diệp Linh nghe lời cầu hôn nhạt nhẽo của anh, cũng nhạt nhếo trả lời một câu: “Ah, em không đồng ý.”
Người làm nữ nhìn một màn này không hiểu sao cảm thấy… hài hước, bà ta từng thấy qua cầu hôn, nhưng tùy ý như vậy, bà ta thật đúng là lần đầu thấy.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đột nhiên lạnh xuống, anh liền đứng dậy: “Diệp Linh, em con mẹ nó không đồng ý, còn gạt anh quỳ một gối xuống cho em, em giỡn mặt anh à?”
Người làm nữ đứng cạnh hoảng sợ trợn to hai mắt, bởi vì nhà gái không đồng ý cầu hôn mà người đàn ông trở mặt giận dữ, cô cũng thực sự là lân đâu thấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...