“Vì sao không nói cho anh? Vì sao không nói cho anh, hả?” Cô Dạ Cân vươn hai bàn tay to dùng sức đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, trên trán nồi lên gân xanh, anh liều mạng đè nén tiếng nói và tâm trạng kế cận mất khống chế của mình.
Trong nhà hết thảy người hầu đều đã nhận ra thiếu gia nhà mình thời khắc này đáng sợ, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Diệp Linh không sợ, đôi mắt câu nhân từ trên mặt của Cố lão gia tử, Ôn Lam cùng Trần Viên Viên xẹt qua, sau đó hờ hững trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần cười nói: “Cố tổng, anh kích động cái gì, em có nói đứa con kia là của anh sao? Cũng có khả năng đứa con kia là của người đàn ông khác.
”
Cô lão gia tử và Ôn Lam đang chuân bị phụ họa, lúc này Cố Dạ Cẩn bạo phát ra tiếng gầm nhẹ: “Đừng có con mẹ nó nói lung tung ở đây, đứa con kia là của anh, là chủng của anh!”
Có lão gia tử và Ôn Lam: “…” Những lời này sao nghe như đang mắng bọn họ!
Trần Viên Viên chật vật ngã trên thảm toàn bộ cứng đờ, ả không thể tin lắc đầu, cái gì, đứa con Diệp Linh sảy mắt kia chính là… là của Cố Dạ Cần?
Trần Viên Viên lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình rốt cuộc đã làm gì chuyện ngu xuần gì!
Có Dạ Cần nắm vai Diệp Linh dùng sức lắc lư vài cái, anh căn răng, quai hàm tuân mỹ đêu ở đây dử tợn hoạt động: “Diệp Linh, vì sao em không nói sớm một chút, trước đây lúc em mang thai vì sao không gọi điện thoại nói cho anh biết?”
“Ah, Diệp Linh, anh thực sự coi thường em, em trở về mấy năm này rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể nói cho anh biết, thế nhưng em không nói chữ nào, hiện tại anh từ trong miệng người khác biết được em từng mang thai, toàn thế giới đều biết, mà anh mẹ kiếp là người biết đến cuối cùng, trong mắt em anh nhất định rất ngu chơi rất vui, đúng không?”
Giọng anh rất lớn, gần như đang gầm thét, như dã thú bạo phát, thanh âm quanh quản ở toàn bộ căn nhà lớm, khiến người ta nghe lạnh run.
Diệp Linh gần đây gầy đi rất nhiều, bị anh lắc lư vài cái như thế giống như là cánh diều đứt dây, lung lay sắp đổ, trên thực tế cô cũng váng đầu, song cô thủy chung ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào ánh mắt có thể ăn sống người của Cố Dạ Cần: “Cố tổng, đừng nóng giận, cho dù lúc đó em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ xử trí em và con như thế nào, lẽ nào anh muốn em sinh con ra?”
Cái gì?
Có Dạ Cần trực tiếp cứng đờ.
Bên đôi môi đỏ mọng của Diệp Linh treo nụ cười thản nhiên: “Cố tổng, nếu như anh không phải cá vàng thì hẳn còn nhớ chính mình đã từng N lần ở trước mặt tôi nói rằng anh không muốn có con, hơn nữa, nếu như em sinh ra được, anh không sợ ông nội với mẹ anh bị tức chết sao?”
Cố lão gia tử và Ôn Lam đột nhiên bị lôi vào: *…” Bọn họ hiện tại đã bị tức chết rồi!
Sắc mặt Cố Dạ Cần tái xanh, anh mím môi mỏng mân thành đường vòng cung lạnh lẽo đên trăng bệch, ước chừng mấy phút sau, anh mới hộc ra vài chữ khàn khàn: “Xử trí con thế nào là chuyện của anh và eml”
Nói xong anh cầm bàn tay nhỏ lạnh băng mà mềm mại của cô, trực tiếp mang cô rời đỉ.
“A Cần…” Ôn Lam gọi Cố Dạ Cần lại.
Có Dạ Cẩn dừng chân, đôi mắt lạnh đỏ thăm nhìn Ôn Lam và Cố lão gia tử: “Diệp Linh là người phụ nữ của con, con không thích người khác đụng đến người phụ nữ của con, bao gồm cả mấy người, lần này hai người mang cô ấy qua đây bỏ qua, lần sau tốt nhất đừng nên làm lại lần nữa, miễn cho đôi bên đều tan rả không vuil”
Nói xong, Cô Dạ Cân mang theo Diệp Linh rất nhanh biến mắt trong tầm mắt.
Ôn Lam phát cáu đến toàn thân run rầy, vừa rồi Cố Dạ Cần là… cảnh cáo bà ta sao?
Ôn Lam càng ngày càng cảm giác tình cảm mẹ con của mình và Cố Dạ Cẩn phai nhạt, trong mắt anh, Diệp Linh dường như đã vượt quá phân lượng kẻ làm mẹ là bà ta.
Sắc mặt Cố lão gia tử cũng rất không tốt, lão nhìn bóng lưng Diệp Linh, trong đôi mắt đục ngầu chậm rãi tràn ra sát ý hung ác.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...