Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Cố Dạ Cần liếc Cố lão gia tử và Ôn Lam, môi mỏng nhếch ra đường vòng cung như có như không: “Ông nội, mẹ, Linh Linh có thể mang thai hay không không thành vấn đề, bởi vì, con cho tới bây giờ chưa từng muốn sinh con, đời này cũng sẽ không sinh con.”
Cái gì?
Cố lão gia tử cùng Ôn Lam sợ ngây người: “A Cần, con có phải… điên rồi hay không, tại sao con có thể có suy nghĩ đáng sợ như vậy?”
Cố Dạ Cần cười nhẹ một tiếng, châm chọc tự giễu nói: “Con cảm thấy gen Cố gia chúng ta còn chưa tốt đến mức cần phải có người kế thừa, chúng ta cũng đừng gây họa cho đời kế tiếp nữa.”
“Mày! Thằng bất hiếu này!” Cố lão gia tử tức giận mắng to.

Lúc này Cố Dạ Cần tự tay cầm dao nĩa trên tay Diệp Linh, sau đó nắm tay cô: “Thịt nguội hết rồi, đừng ăn nữa, chúng ta trở vê.”
Cố Dạ Cần nắm tay cô nhanh chóng rời đi.

Cố Dạ Cần mang Diệp Linh về phòng trong đoàn phim, trong phòng, anh giơ tay tháo cà- vạt: “Linh Linh, anh đi vào trước tắm trước, lát nữa còn phải đến công ty một chuyến, em nghỉ ngơi đi.”
Anh giao phó xong, liền tiến vào phòng tắm.


Diệp Linh ngồi ở bên giường, lúc này điện thoại của cô vang lên, điện thoại tới.

Ôn Lam gọi.

Diệp Linh ân phím nhận, giọng nói ác độc của Ôn Lam nhanh chóng truyền tới: “Diệp Linh, tao lúc đầu định dùng chuyện mày không mang thai được cho mày một kích trí mạng, nhưng không ngờ đến A Cần không thèm để ý chút nào, ha, mày có phải nghĩ mày đã thắng?”
Diệp Linh không đáp.

“Mày sai rồi Diệp Linh, mày căn bản là không thắng, A Cẩn căn bản cũng không quan tâm mày có thể mang thai hay không, mày hiểu ý của tao không, một người đàn ông lại không để bụng mày có thể không thể sinh con cho nó không, vậy chỉ có một khả năng thôi, nó cho tới bây giờ chưa từng muốn sinh con với mày.” Ôn Lam vặn vẹo cười nói.

Sắc mặt Diệp Linh nhàn nhạt, kỳ thực về điểm này… cô vừa rồi cũng nghĩ đến.


“Diệp Linh, mày bây giờ đã mê hoặc A Cần thần hồn điên đảo có phải đặc biệt đắc ý hay không, mày sẽ không nghĩ tới một vấn đề, mày đối với A Cẩn mà nói, đến tột cùng là cái gì?”
“A Cần là một người đàn ông bình thường, mày xinh đẹp như vậy còn là con gái Diệp gia – kẻ thù của nó, nó muốn mày rất bình thường, thế nhưng, A Cần sẽ không cưới mày.”
“Diệp Linh, mày đối với A Cẩn mà nói chỉ ngang với một con tình nhân! Lấy sắc thị quân, hồng nhan chóng già, A Cần chẳng mấy chốc sẽ chơi chán mày, mà A Cần cho tới bây giờ chưa từng muốn sinh con với mày, cũng chẳng bao giờ có ý định kết hôn với mày, nó có thể cho mày khuynh thành sủng ái, duy chỉ không cho mày được danh phận và con cái.”
“Diệp Linh, tao thực sự rất thương hại mày, bố mẹ anh trai của mày đều chết hết, bản thân còn không mang thai, nhất định sẽ cô độc trọn đời, mày vĩnh viễn là một… cô nhi không ai muốn.”
Nói xong, Ôn Lam trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe tiêng “tút tút, Diệp Linh im lặng vài giây, sau đó thả điện thoại xuống.

Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, Cố Dạ Cần đi ra, mang theo ra một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm.

“Nghĩ gì thế?” Cố Dạ Cẩn dùng khăn mặt tùy ý lau lau bọt nước trên tóc sau đó bước mạnh lên trước, đi tới bên người Diệp Linh.

Diệp Linh ngước mắt nhìn anh: “Em không thể mang thai, anh thực sự không để ý?”
Cố Dạ Cẩn quỳ một gối xuống, cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô: “Anh đã nói rồi, đây không phải là vấn đê, bởi vì anh không định sinh con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui