Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Diệp Linh chỉnh sửa quần áo một chút: “Cố phu nhân, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước, tôi còn phải quay phim.”
Nói xong Diệp Linh nhắc chân rời đi.

Ôn Lam vô cùng oán hận nhìn bóng lưng của Diệp Linh, lớn tiếng mắng: “Diệp Linh, mày thật là máu lạnh, mày quả thực không có trái tim!”
Diệp Linh không ngừng bước chân, nhanh chóng biến mắt trong hành lang.

Diệp Linh về tới phòng hóa trang, vì dấu tay trên mặt nên cô không thể diễn được, Hoa tỷ cầm đá chườm mặt cho cô: “Linh Linh, đau không, Có phu nhân này quả thực chanh chua y chang mấy bà bán cá ngoài chợ.”
“Hoa tỷ,” Diệp Linh nhẹ giọng nói: “Chị có phải cũng thấy em rất máu lạnh, không có trái tim hay không?”
Tay Hoa tỷ khẽ dừng, Cố Dạ Cần đã đi hai ngày rồi, nhưng Diệp Linh nơi đây không có động tĩnh gì, cứ thờ ơ, nên Cố phu nhân mới có thể mắng cô máu lạnh vô tâm.


Hoa tỷ thở dài một cái, chị phức tạp nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, chỉ mong em thật sự là máu lạnh vô tâm, bằng không, con dao này tổn thương anh ta, em chẳng lẽ không đau?”
Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ: “Được rồi, không cần chườm nữa đâu ạ, bảo thợ trang điểm qua đây xử lý mặt em một chút, em phải ra ngoài quay phim rồi.”
Cảnh hôm nay của Diệp Linh là cảnh chia tay, An Sinh trước kia là thiên kim hào môn, có một vị hôn phu ưu tú lỗi lạc Từ Nặc, song thời kỳ chiến loạn An Sinh cửa nát nhà tan, Từ gia đã không coi trọng An Sinh, Từ phu nhân còn tự mình tới cửa đưa tới thư từ hôn.

Thế nhưng Từ Nặc thâm tình với An Sinh không đồng ý, ở dưới trận mưa lớn, anh đi tới trước cửa nhà An Sinh.

“Diệp Linh, cảnh này hơi khó, tôi thấy hôm nay trạng thái cô không tốt lắm, mặt tái nhợt, cô chuẩn bị tốt chưa, không thì chúng ta ngày mai quay nhé!?” Đạo diễn Vương rất rõ chuyện giữa Cố Dạ Cần và Diệp Linh, cho nên ông dò xét hỏi Diệp Linh.

Diệp Linh lắc đâu: “Không cân, đạo diễn Vương, tôi có thể.”
“Được, vậy chúng ta quay thôi.”
Mưa nhân tạo đã bắt đầu đổ xuống, nam diễn viên đóng vai Từ Nặc đã có mặt, Diệp Linh cũng ra sân.


Diệp Linh đi tới bệ cửa sổ trên lầu hai, trên người cô là bộ quần áo học sinh màu lam trắng, náu tóc đen dài thanh thuần nhu thuận buông sau vai, e rằng đã nhận ra cảm giác man mát bên ngoài, cô vươn cánh tay vòng lấy chính mình, bờ vai gầy nhỏ ấy làm người thương yêu.

Đạo diễn Vương nhìn Diệp Linh trong ông kính, nhịn không được hướng vê phía bên người Hoa tỷ tán dương: “Mỗi lần Diệp Linh nhập vai, tôi liền cảm thấy cô ấy đã là An Sinh.”
Hoa tỷ gật đầu: “Lần đầu tôi thấy Diệp Linh, cũng biết cô ấy sinh ra là dành cho màn ảnh.”
Đạo diễn Vương cũng đồng ý, ông chính thức hô: “Actionl”
Cảnh diễn đã chính thức bắt đầu rồi, Từ Nặc đứng ở trong cơn mưa to la lớn về phía lầu hai: “An Sinh, anh biết em ở bên trong, em ra ngoài gặp anh đi!”
“Tại sao muốn giải trừ hôn ước với anh, em phải cho anh một lý do! Anh sẽ cứ đứng đây chờ em, em tin em không phải là một cô gái tuyệt tình!”
Diệp Linh đứng trên bệ cửa sô ở lâu hai, trong cơn mưa thu xào xạc, cô an tính ôm lấy chính mình, nhìn Từ Nặc dưới lầu.

Rất nhanh thể lực Từ Nặc chống đỡ hết nổi, ngất xỉu.

Xe riêng của Từ gia lái tới, Từ phu nhân mang Từ Nặc đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui