“Linh Linh, em là nói… Cố tổng?”
Diệp Linh cho Hoa tỷ liếc mắt – chị cảm thấy ngoại trừ Cố tổng còn có người khác sao?
Hoa tỷ: “…” Cố tổng, anh lại đang làm cái gì thế hả?
Diệp Linh tiến lên, chuẩn bị đi ăn, kỳ thực với địa vị và lưu lượng của cô giờ này ngày này ở vòng giải trí, trong đoàn phim đều sẽ đưa riêng phần ăn cho cô, nhưng cô từ chối, khỏi cần mắt công, cùng mọi người dùng cơm tốt hơn nhiều.
Lúc này Trần Viên Viên lanh mắt liếc thấy được Diệp Linh, cô ta lên tiếng nói: “Diệp Linh, đã lâu không gặp, chào cô.”
Diệp Linh dừng bước, cô nhìn Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên đạp giày cao gót, vênh váo hồng hách ởi tới, cô ta điệu đà tháo kính râm trên mặt xuống, vẻ mặt đắc ý: “Diệp Linh, thấy tôi có phải cô rất bất ngờ không, nói cho cô biết! Tôi bây giờ là nữ phụ của “Kiếp Phù Du”, là… Cố tổng để cho tôi đấy, cô nói Cố tổng có phải đối với tôi rất tốt không?”
Cố Dạ Cẩn để Trần Viên Viên đi cửa sau làm nữ phụ “Kiếp Phù Du”!
Diệp Linh nhướng chân mày lá liễu tinh xảo, cô nhàn nhạt câu đôi môi đỏ mọng, cười cười không nói chuyện.
Trần Viên Viên cảm thấy mình như đắm vào trong bông, cô ta vốn muốn thấy được từ trên mặt Diệp Linh đủ loại biểu cảm hâm mộ ghen ghét, thế nhưng không có gì cả, Diệp Linh cười nhạt, tính công kích gần như không có, nhưng tính vũ nhục lại rât mạnh.
Vẻ đắc ý trên mặt Trần Viên Viên biến mắt, cô ả hừ lạnh một tiếng, có chút thẹn quá thành giận: “Diệp Linh, cô biết đêm qua tôi và Cố tổng là triền miên thế nào không, Cố tổng thật sự rất đáng ghét, anh ấy làm tôi rất đau, chúng tôi hừng đông mới ngủ, ngày hôm nay rời giường tôi cảm giác xương mình muốn vỡ vụn luôn rồi ấy.”
“A, phải không?” Diệp Linh hỏi ngược một câu.
“Đương nhiên là thật!” Trần Viên Viên khẳng định.
Lúc này Diệp Linh giơ tay lên, cô giơ giơ lên điện thoại trên tay.
Trân Viên Viên nhìn một giây, chết sững, vì Diệp Linh đã ghi âm, ghi âm hết lời ả vừa rồi nói.
“Diệp… Diệp Linh, cô muốn làm cái gì, mau xóa file ghi âm đi!” Trần Viên Viên có một loại dự cảm rất xấu, ả tự tay phải đoạt điện thoại của Diệp Linh.
Lúc này Hoa tỷ cản lại: “Áy ấy ấy Trần Viên Viên, làm gì vậy chứ, Linh Linh nhà tôi trên người mỗi một tấc da thịt đều đã mua bảo hiểm, cô tốt nhất tránh xa Linh Linh của tôi một chút, nếu như làm Linh Linh nhà tôi bị thương, khoản bồi thường kếch xù này tôi sợ cô đền đến khóc đấy!”
Trần Viên Viên: “…”
Diệp Linh khẽ động ngón tay, bâm ra WeChat của một người, sau đó âm trực tiếp gửi đoạn ghi âm vừa rồi qua.
Diệp Linh ngước mắt nhìn về phía Trần Viên Viên: “Không cần khẩn trương, tôi chỉ là gửi lời vừa rồi của cô cho… Cố tổng của cô, chia sẻ với anh ấy một chút mà thôi.”
Trần Viên Viên nhanh chóng mở to hai mắt, ả tuyệt đối không ngờ Diệp Linh lại gửi ghi âm cho… Cố Dạ Cẩn?!
Từ sau khi trở về hôn lễ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, Cố Dạ Cần bận rộn lạ thường, mấy ngày này anh vẫn luôn đi công tác, lúc nhận được tin WeChat anh vân còn đang họp ở Los Angeles.
Trong phòng họp V.I.P, Cố Dạ Cần ngồi ở chủ vị, rất rõ ràng anh đang phát giận, ngón tay thon dài cầm báo cáo quý mới nhất, anh thuận tay hắt xuống, báo cáo theo lực đạo bén nhọn “xoạc”
một cái bay lả tả trên không trung, rơi vào trên đầu trên mặt những nhân viên cấp cao kia, rất khôi hài chật vật, nhưng bọn họ cũng không dám thở mạnh một tiếng, động cũng không dám động..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...