“Chồng,” Ánh mắt Lâm Thủy Dao yêu kiều nhìn Lệ Quân Mặc: “Làm Nữ Vương Lan Lâu, em nhất định phải trở về, thế nhưng trước khi đi em do dự, em do dự có nên mang Quán Quán về hay không.”
“Nếu như em mang Quán Quán về, làm Công Chúa Lan Lâu con bé sẽ gánh vác tất cả, đi qua con đường em đã từng đi, sau nhiều lần do dự, em giữ Quán Quán lại, cho nó cuộc sống Vô ưu vô lo, đồng thời lại để lại cho con bé hai cái bảo rương, nếu như cô bé có thể tìm được đường về nhà, vậy thì trở về, hoàn thành sứ mạng của nó, nếu như con bé không có tìm được đường về nhà, vậy em hy vọng con bé có thể giống như ngàn triệu cô gái trên đời này như vậy nắm giữ một cuộc sống bình thường lại hạnh phúc.”
Tình yêu của bố mẹ dành cho con cái, tất trở nên tính toán sâu xa, Lâm Thủy Dao chẳng những là Nữ Vương tốt nhất, cũng là người mẹ tốt nhất.
Lệ Quân Mặc bị rung động sâu đậm, ông vẫn tưởng bà là một người tham tiền không tim không phổi, đây là lần đầu tiên ông chân chính đi vào nội tâm của bà tìm hiểu bà.
Đoạn đường này vô luận gặp phải gian nan hiểm trở nào, bà chưa từng thay đổi, vẫn ngây thơ rực rỡ, vẫn sạch sẽ thuần túy, vẫn thích cười như cũ.
Lệ Quân Mặc giơ bàn tay lên, xoa đầu Lâm Thủy Dao: “Lệ phu nhân cực khổ FOI.
“Dạ.” Lâm Thủy Dao dùng sức gật đầu, còn nỗ lực trợn to đôi mắt ướt nước làm bộ đáng thương nhìn ông: “Vậy chồng về sau phải thương em, dù sao, anh là người đàn ông duy nhất của đời em mà.”
Anh là người đàn ông duy nhất của đời em mà.
Trừ ông ra, bà chưa từng có người khác.
Ông là duy nhất của bà.
Lệ Quân Mặc ôm bà thật chặt trong ngực mình: “Lệ phu nhân, anh hiện tại sẽ thương yêu em, chúng ta cùng tắm đi!”
la lớn.
Lúc này bỗng vang lên tiếng mèo con “meo”, Lệ Quân Mặc nhanh chóng quay đầu, Lâm Thủy Dao tới, nơi cửa kính mờ, khuôn mặt nhỏ tỏa nắng đó đang nhìn ông.
Meo~.
Bà lại mềm nhẹ kêu một tiếng: “Chủ nhân, mèo con của anh tới rồi này.”
Từ đó về sau, Lệ Quân Mặc cùng Lâm Thủy Dao trải qua rồi cuộc sống vợ chồng không xấu hổ không ngượng ngùng, dần dần thuộc hạ gần gũi bên cạnh Lệ Quân Mặc thường phát hiện trên cổ chủ tịch nhà mình luôn rất nhiều dấu ô mai.
Lệ Quân Mặc không nói cho người khác biết, sau khi kết hôn ông thường nửa đêm bị hôn tỉnh.
Ông mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lâm Thủy Dao trong ngực luôn là nũng nịu dính trên người ông.
“Chồng ơi, em mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh không thích em nữa, tiền cũng không cho em, thật đáng sợ.”
“Chồng ơi, hôn hôn.”
“Chồng ơi, em phát hiện ngày hôm nay em lại thích anh nhiều một chút rồi, em rất thích anh đó.”
Bên ngoài Lệ gia đại trạch, Huyên Dịch cao tăng mang theo đệ tử Lục Huyền Gia tới.
Huyền Dịch cao tăng nhìn Lệ gia không khí hoà thuận vui vẻ, đang định lên tiếng thì bỗng cậu nhóc Lục Huyền Gia bỗng ra vẻ ông cụ non nói – nhất khúc nhất ý nhất phù sinh, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, vô duyên đối diện thủ nan khiên, hữu tiễn thiên lý tiễn lai khiên”.
*một khúc một ý một phù du, một đời một thời một người, vô duyên đối diện bất tương phùng, có tiền nghìn dặm tiền tới tay.
Hoành phi – giai ngẫu thiên thành”.
* đôi vợ chông trời phú Nói xong, Tiểu Lục Huyền Gia xoay người nghênh ngang bước đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...