Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Bà gánh vác hết thảy trách nhiệm và gông xiềng là do số phận trao tặng, nhưng bà không khuất phục vận mệnh.

Bà nói với Đặng lão phu nhân – tôi sẽ không gả cho con trai bà, như vậy đối với các bà không có chút ích lợi nào, thế nhưng, tôi có thể bán tự do cho bà, làm nô lệ cho Đặng gia hai mươi năm.

Cuối cùng, bà và Đặng lão phu nhân ký một tờ kế ước bán mình.

Đặng lão phu nhân vài năm trước đã qua đời, nhưng Lâm Thủy Dao biết ơn ân tình năm đó, không cách nào để mặc Đặng gia tiêu vong dưới tay Đặng Tường, nên bà trực tiếp dạy Đặng Tường thành cấp dưới của mình, để hắn theo bà học hỏi làm ăn, cam đoan cả đời hắn sống phóng túng, vinh hoa phú quý.

Thê nhưng gã Đặng Tường này đã mơ ước mỹ sắc của Lâm Thủy Dao rất lâu rồi, một cấp trên xinh đẹp vờn đi vờn lại ở trước mắt, hắn làm sao có thể không động tâm, nên hắn thường hay ở bên ngoài nói khoác Lâm Thủy Dao là vợ hiền của mình.

Hiện tại Đặng Tường rất sợ, hắn cảm thấy Lâm Thủy Dao còn đáng sợ hơn mẹ hắn, hắn không chịu vươn tay mình ra, còn đánh bạo: “Lâm Thủy Dao, cô cũng đừng quên, cô là nô lệ của Đặng gia chúng tôi, cô… cô chừng nào dám xoay người ca xướng thế hả, cô lại dám để thiếu gia của mình quỳ gối ở đây, còn đánh bằng roi, đúng là… là làm càn!”
Lâm Thủy Dao thấy dáng vẻ hắn ta lắp ba lắp bắp đã nồi giận, bà giơ cò-lê lên rồi dùng sức quất vào trên cánh tay Đặng Tường.


Đặng Tường hét thảm một tiếng.

Nơi này cách âm hiệu quả rất tốt, thế nhưng người qua đường phía ngoài đã nghe được Đặng Tường truyền tới tiếng kêu gào như heo bị thọc tiết.

“Lâm Thủy Dao, khế ước bán thân của cô vẫn còn chưa hết hạn đâu, cô… cô đúng là phản nghịch!”
“Dao Dao, đừng… đừng đánh mà, đau quá al”
“Bà cố nội ơi, bà cố nội ôi, đều là lỗi sai của tôi, sau này tôi sẽ không nói lung tung nữa, cô không phải vợ hiền của tôi, tha cho tôi đi!”
“Mẹ ơi, mau sống dậy cứu con đi!”
Lệ Quân Mặc về tới trong phòng của mình, rất nhanh tiếng đập cửa liền vang lên, thư ký riêng ở bên ngoài cung kính nói: “Chủ tịch.”
“Vào.”
Thư ký riêng đầy cửa đi vào, thấp giọng báo cáo: “Chủ tịch, Lâm tiểu thư mang theo Đặng Tường đã say về tới phòng tổng thống, hai người ở bên trong đã hơn nửa giờ chưa ra ngoài, bọn họ rất có thể đêm nay sẽ cùng nhau… qua đêm.”
Lệ Quân Mặc anh tuần đứng lặng trước cửa số sát đất, sắc mặt âm u không rõ, đầy đầu ông đều là, bọn họ bây giờ đang làm cái gì?

Bà không phải lại nhiệt tình như lửa bò đến trên người Đặng Tường?
Bà và Đặng Tường là vợ chồng, buổi tối nhất định làm chuyện vợ chồng.

Lệ Quân Mặc nặng nê nhăm mắt, rât muốn gạt đi gương mặt xinh đẹp kia của Lâm Thủy Dao khỏi đầu mình, ông Lệ Quân Mặc từ lúc nào lại luân lạc đến mức bận tâm đến một người đàn bà đã có chồng chứ?
Chỉ cần ông gật đầu, sẽ có hàng tá tới nằm trên giường ông.

Nhưng, các cô chung quy không phải Lâm Thủy Dao.

Lồng ngực to lớn của Lệ Quân Mặc phập phông, sau đó xoay người ra cửa.

Lệ Quân Mặc đi tới phòng Lâm Thủy Dao, thư ký riêng cầm thẻ mở cửa phòng trực tiêp quét mở ra cửa phòng, Lệ Quân Mặc đi vào.

Ông liếc mắt một liền thấy được giường lớn trong phòng, thấy được Đặng Tường.

Hiện tại Đặng Tường nằm ở trên giường, dường như đã ngủ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui