Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Diệp Linh ngước mắt chau mày: “Cố tổng, sao anh lại học theo người khác cái kiểu bám đuôi thế, nghe lời tôi đi, chúng ta chỉnh lại đi, thực sự rất mắt hứng.”
Bàn tay Cố Dạ Cần dời xuống, rơi trên eo nhỏ mềm mại của cô, bắm một cái: “Em vì sao không đê ý tới anh, hửm?”
Diệp Linh muốn đẩy anh ra: “Hiện tại Cố tổng đang có giai nhân bầu bạn, còn cần tôi sao?”
Cố Dạ Cần ôm cô đi về phía trước mấy bước, nửa ôm nửa đầy cô tới trên vách tường, ngăn ở trong ngực mình: “Anh muốn em hay không, trong lòng em không tự lượng được sao? Nhắn tin em không rep, gọi em lại khóa máy, liếc mắt nhìn em em cũng không phản ứng anh, em nghĩ anh thích chiêu lạt mềm buộc chặt à?”
Nói rồi anh giơ tay, năm ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc dài của cô: “Diệp Linh, em đừng được cưng chiều mà sinh kiêu, hiện tại anh còn chưa chiếm được em, dĩ nhiên sẽ cưng em, chờ lúc anh có rôi, chơi chán, thử xem em có hay không quay đầu lại dụ dỗ anhI”
Lớp giấy mỏng kia đã bị chọc thủng rồi, anh dĩ nhiên cũng không chút kiêng ky nào, mỗi một câu đều lộ rõ vẻ xấu xa từ trong xương.

Những người phụ nữ bên cạnh Cố Dạ Cần đều vây quanh anh, chỉ có Diệp Linh là cần anh phải dỗ phải chiều, cô càng như vậy càng khơi dậy ham muốn chiếm hữu và lòng chinh phục trong Xương của anh.

Diệp Linh yêu mị nhìn anh, cũng không tức giãn, chỉ hờn dỗi liếc anh: “Cố tổng, anh bây giờ chỉ còn lại chút bản lĩnh nói mồm thôi sao, có bản lĩnh chờ khi anh có được tôi, chờ anh chơi được tôi rồi hãng nói tiếp.”
Anh mát Cô Dạ Cân đột nhiên tôi sâm lại, mấy giây sau từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Lời này là em nói đấy, em chờ đi!”

Diệp Linh đã từ trong mắt anh thấy được ham muốn trần trụi mà nóng bỏng, người đàn ông này nhất định chính là cầm thú, lúc nào cũng có thể phát dục.

“Anh không sợ ông nội anh biết rồi, sẽ đuổi anh khỏi Cố gia và Cố thị, để anh hai bàn tay trắng à?” Diệp Linh hỏi ngược lại.

Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần không có sóng lớn gì, anh dùng lòng bàn tay to vuốt ve da thịt mềm mại của Diệp Linh, xúc cảm như tơ lụa làm anh lưu luyến rút tay về: “Anh sẽ không để mình hai bàn tay trắng, anh cần một chút thời gian.”
Anh nói, anh cần một chút thời gian.

Diệp Linh đã biết ý của anh, cô gật đầu: “Được thôi, chờ anh xử lý tốt chuyện của mình rồi hãy tới tìm tôi.”
Cô muốn đầy anh ra bỏ đi.

Lúc này một tiếng nói quen thuộc vang lên: “Cố tổng Cố tổng”
Trần Viên Viên tìm tới.


Đang tìm Cố Dạ Cần.

“Cố tổng, bạn gái anh đang ở gọi anh đây, mau tránh ra, tôi phải đi… ưm.” Đôi môi đỏ mọng Diệp Linh trực tiếp bị chặn lại.

Có Dạ Cần cúi đầu liền hôn lên môi cô.

Trần Viên Viên phát hiện Cố Dạ Cần không thấy đâu liền tới tìm, trước khi Cố lão gia tử đi đã bảo cô ta nhìn Cố Dạ Cần chăm chú, không cho phép Cố Dạ Cần đi tìm Diệp Linh.

Nhưng cô ta phát hiện cô ta căn bản không nhìn nổi Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần này không để ý một tí đã lén chạy đi tìm Diệp Linh rồi, giống như là con mèo thích trộm đồ tanh.

Hiện tại cô ta đi trên hành lang, nhìn quanh: “Cố tổng, anh đang ở đâu?”
Diệp Linh dựa sát lưng vào vách tường, tay nhỏ cầm lấy áo sơmi bên hông Cố Dạ Cần, vạt áo đã nhăn nhúm, cô rất hồi hộp, bởi vì cô đã nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần của Trần Viên Viên.

Trần Viên Viên đi về phía này rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui