Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Thế nhưng còn chưa kịp nhìn, tài xế đã cảm giác một ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người anh ta, Lệ Quân Mặc một cái liếc mắt nhẹ nhàng lại tràn đầy sát ý nhẹ nhàng bắn qua đây.

Da đầu tài xế tê rằn, lúc này thu hồi ánh mặt, không dám nhìn nữa.

Lâm Thủy Dao ngồi bên cạnh Lệ Quân Mặc, bà lấy vài tờ khăn tay lau mặt.

Lệ Quân Mặc nhìn bà một cái: “Làm sao, hôm nay không tiếp khách nữa à?”
Tay Lâm Thủy Dao run một cái, đã nói là người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi rồi mà, ông trả lại tiếng “tiếp khách” lần trước ở Phượng Vũ Cung cho bà rồi.

Lâm Thủy Dao ngồi thẳng người, rất nghiêm túc nhìn về phía Lệ Quân Mặc: “Lệ tiên sinh, anh hình như rất khinh bỉ công việc bây giờ của tôi!”
Lệ Quân Mặc câu môi: “Là tôi biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng à?”

Ề Ong hiện tại nên xưng hô bà như thê nào, má mì? Tú bà? Có muốn ông võ tay bà, khen – cô giỏi quá?
Lâm Thủy Dao chau mày: “… Lệ tiên sinh, đây chính là anh không đúng, anh có thể khinh bỉ tôi, lại không thể khinh bỉ công việc của tôi, tôi cũng là vì cuộc sống bôn ba làm việc mà thôi, không phân giàu nghèo, sao anh lại kỳ thị hả?”
Lệ Quân Mặc cười nhạt: “Nói cho cùng, cô là vì kiếm tiền, Lâm Thủy Dao, tôi thấy xem chỉ cần có thể kiếm được tiền cô cái gì cũng có thể bán!”
Ông xem như là đã nhìn ra, bà chính là một kẻ tham tiền.

Lâm Thủy Dao buồn bực, ông sao lại P nồi điên nữa rôi vậy?
Bà yêu tiền đó thì sao!
Ông từ nhỏ đã là con cưng của Đề Đô, gia cảnh hậu đãi không biết bần hàn, một người kiếm tiền cả nhà không đói bụng, thế nhưng bà thì sao chứ, bà còn có rất nhiều người phải nuôi.

Người trên đời này, có ai có thể theo tâm ý tự do mà sống, mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình.

“Lệ tiên sinh, tôi trộm tiền của anh sao, tôi cướp tiền của anh sao, nếu không trộm không cướp, tôi mua bán cái gì có liên quan gì tới anh?”

“Cô!” Lệ Quân Mặc tức chết rồi, nhưng rất nhanh ông đã chuyển đề tài: “Cô tiếp khách, bao nhiêu tiền?”
Cái gì?
Lâm Thủy Dao liền hai mắt sáng ngời, ông đây là… coi trọng cô gái nào dưới tay bà rồi?
Làm ăn cứ thế mà tới đột ngột?
Lâm Thủy Dao quan sát Lệ Quân Mặc, vị này chính là kim chủ đại nhân chân chính đó, không chào hàng ông không được mà.

“Lệ tiên sinh, ý của anh là…” Lâm Thủy Dao có chút không xác định.

Lệ Quân Mặc nhìn tia sáng lóe lên trong tròng mắt sáng ngời kia, buồn cười nhếch môi: “10 triệu? 50 triệu?
100 triệu? Có đủ không?”
Trời ạt Lâm Thủy Dao hít một hơi lạnh: “Đủi Đủ rồi! Lệ tiên sinh, anh chỉ thật hào phóng đó, nói đi, anh nhắm được cô gái nào của Phượng Vũ Cung chúng tôi rồi, hoa khôi đứng đầu bảng chúng tôi tùy anh chọn luôn đói”
Lệ Quân Mặc vươn tay, dùng ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của.

tỆ bà, bật ra một chữ: “Côi”
*…” Lâm Thủy Dao chớp chớp mi, ý của ông là, ông coi trọng bà?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui