“Trong nhận thức của tớ, nương theo quyền thế tiền tài chính là thanh sắc khuyên mã*, phụ nữ chính là món đồ chơi mua vui giải trí.”
*Thanh sắc = múa hát và sắc đẹp.
“Sau đó, tớ gặp Diệp Linh, sau khi gặp phải Diệp Linh tớ liền phát hiện, tớ không hẳn là loại người như bố tớ vậy, bởi vì tương lai tớ không có dự định kết hôn, cũng không muốn sinh con, tớ biết gen của chính mình có bao nhiêu tỉ tiện, không muốn gieo thêm tai họa đời tiếp nữa.”
Lục Hàn Đình đứng ở bên cạnh Cố Dạ Cần, anh biết Cố Dạ Cẩn là lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, sỉ tình là gen của người Lục gia, cũng là ảnh hưởng của gia đình nguyên sinh thái”, nếu như cuộc đời chưa từng xuất hiện bất ngờ, Cố Dạ Cần chắc chắn là Có Hiền thứ hai, tung hoành thanh sắc khuyển mã, thế nhưng, Diệp Linh đã xuất hiện.
*Gia đình nguyên sinh thái: Là gia đình mà trong đó con cái chưa kết hôn và vẫn sống với cha mẹ.
Diệp Linh là một tắc dương quang trong cuộc đời Cố Dạ Cần.
Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần: “Nhưng… tớ thấy thái độ Diệp Linh hiện tại, chỉ là muốn chơi đùa với cậu.”
Cố Dạ Cẩn không biết nghĩ tới chuyện buồn cười gì, anh nâng lên đuôi mắt k ệ hẹp dài: “Vậy thì thật tốt, tớ muôn chơi cô ấy rất lâu rồi.”
“” Nhìn vẻ mặt lưu manh của Cố Dạ Cần, Lục Hàn Đình chỉ có thể… lại đạp anh một cái, mau tỉnh lại đi!I Hôn lễ chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, Hạ Tịch Quán rất sốt ruột, bởi vì bố và mẹ cô cô vẫn chưa đến.
Lần trước đó Hạ Tịch Quán thấy bố mẹ vẫn là lúc ở Phượng Vũ Cung, sau đó nghe tin tức của Tử Tiễn, cô và Lục Hàn Đình liền vội vã rời đi.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lâm Thủy Dao.
Ũ Đâu bên kia rât nhanh đã tiệp thông, giọng của Lâm Thủy Dao rất nhanh truyền tới: “Alo, con gái cưng của mẹ.”
“Mẹ, mẹ chừng nào qua đây thế, con chờ mẹ lâu rồi đó.”
“Con gái cưng à, mẹ đã và đang trên đường, rất nhanh sẽ đến.”
“Mẹ, mẹ gặp bồ rồi đúng không?”
“Lệ Quân Mặc? Không có nha, lần trước ông ta phẩy tay áo bỏ đi, mẹ cũng không gặp lại ông ta.”
Hạ Tịch Quán chộp được trọng điểm, đó chính là năm chữ “phẩy tay áo bỏ đi”
này: “Mẹ, mẹ lại cãi nhau với bố ở Phượng Vũ Cung rồi?”
“Mẹ chưa từng cãi luôn đó, mà ông ta lại ngăn mẹ kiếm tiền.”
Kiếm tiền…
Lại là kiếm tiền…
Hạ Tịch Quán biết mình mẹ chính là một kẻ tham tiền, nhưng mà, đây đều là có nguyên nhân.
Lan Lâu Cổ Quốc mấy năm nay sinh sống có bao nhiêu gian nan, làm Nữ Vương đời thứ bảy, Lâm Thủy Dao đã từng chạy trốn, nhưng bà cũng đã trở vê.
Bà bà chưởng giới khi còn tại thế đã từng nói, trong số những Nữ Vương, 3 P Lâm Thủy Dao là tệ nhât, thê nhưng bà tệ có điểm mắấu chốt, trong vẻ không tim không phổi lại cất giấu chí thiện thành tâm thành ý với nhân gian, e rằng Lâm Thủy Dao không phải là Nữ Vương xuất sắc nhất, nhưng bà ở trong năm tháng gian nan nhất mang về rất nhiều rất nhiều tiền, lấp đầy cái bụng đói lạnh của người dân Lan Lâu, làm cho người không chỗ nương thân, người già con nít bị bệnh có một mái nhà an ổn, bà làm cho đất nghèo nở ra hoa đẹp trái ngọt, bà một mình nuôi mọi người, cũng là Nữ Vương tốt nhất của Lan Lâu.
“Mẹ, hiện tại chúng ta đã phục hưng Lan Lâu rồi, chúng ta có tiền, mẹ còn có một chàng con rễ rất có tiền rất có tiền đó, không cần phải kiếm tiền thêm đâu.” Hạ Tịch Quán cười nói.
3 Lúc này Lâm Thủy Dao mới vừa xuông phi cơ, nghe được những lời này bà liền nhếch đôi môi đỏ mọng, hài lòng thở dài một tiếng, các con của bà, rốt cuộc cũng đã lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...