Hôn lễ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán sắp tới, làm phù dâu, Diệp Linh rất sớm đã đến, đi chứng kiến hạnh phúc của cô bạn thân.
Diệp Linh đang thử đồ phù dâu, Hạ Tịch Quán chọn một chiếc váy phù dâu màu lam nhạt hở lưng và đưa cho Diệp Linh: “Linh Linh, mặc cái này đi.”
Diệp Linh nhìn kiểu dáng hở lứng rất nhanh liền nhướng mày liễu: “Quán Quán, tớ mặc cái này cậu không sợ tớ chiếm spotlight của cậu?”
Hạ Tịch Quán che miệng cười trộm: “Linh Linh, tớ có chồng rồi, các chàng trai độc thân toàn trường đều là của cậu, tùy cậu chọn luôn đó.”
3 Diệp Linh sao lại cảm thây Hạ Tịch Quán đang lấy le mình là người “ đã có chồng” rồi ấy nhỉ, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Dạ dạ dạ, chị gái đã có chồng!”
“Linh Linh, mau vào thay đi.” Chị gái đã có chồng Hạ Tịch Quán đầy Diệp Linh tới phòng thay đồ.
Diệp Linh thay xong, nhưng khóa kéo phía sau không với tới, nên cô dẫn theo làn váy đi ra ngoài: “Quán Quán, mượn tay cậu, giúp tớ kéo khóa kéo xuống với.”
Phía sau, có người đã đi tới.
Thế nhưng, không phải Hạ Tịch Quán, mà là… Có Dạ Cần.
: Hạ Tịch Quán mới vừa đi ra, Cô Dạ Cần liền đi vào, vừa lúc đụng phải…
một màn hương diễm không gì sánh được này.
Hiện tại trên người Diệp Linh là chiếc váy lụa lam mỏng đó, cô cong người, vốn đây là váy hở lưng nên chỉ còn sót lại một đoạn nhỏ khóa kéo cũng không bị lộ hàng.
Chiếc váy hoàn toàn là hở lưng, khung xương cô mềm mị, băng cơ ngọc cốt, vòng eo như thắt đáy lưng ong ấy khiến người ta hận không thể bóp gãy.
Cố Dạ Cần một tay đút trong túi quần nhìn thoáng qua, yết hầu nam tính cuộn lên xuống, sau đó chạy tới.
Anh vươn tay.
Diệp Linh vẫn chờ người phía sau kéo khóa cho cô, tay người nọ đã duỗi tới, nhưng, rơi vào bờ eo như rắn nước của cô.
Nặng nề bóp một cái.
A.
Cơ thể Diệp Linh rất mềm, liền rên một tiếng, cô xoay người, gương mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Cố Dạ Cẩn liền nhanh chóng phóng đại trước mặt cô.
“Có Dạ Cần, sao lại là anh?”
Diệp Linh cảm giác da thịt bên eo mình đau rát, không cần nhìn cũng có thể š đoán được anh bóp đỏ cô rôi, hôm nay anh vẫn là một thân tây trang hợp thể màu đen hoàn hảo, trên mặt đeo mắt kính gọng vàng càng thêm vài phần thương nhân tỉnh anh, thế nhưng ai mà ngờ anh “hạ tay” với phụ nữ mạnh nhữ Vậy, ác độc bóp mạnh cô.
Cố Dạ Cẩn ga lăng biết quan tâm không tồn tại, Diệp Linh còn nhớ rõ lần trước ở Phượng Vũ Cung, anh cũng bóp cô một cái, một lần kia là ở… ngực Cô.
Da thịt cô mềm, sau đó ngực liền xuất hiện vết xanh tím, rất nhiều ngày mới tan được.
Hiện tại anh lại làm ra vết tích trên người cô.
h Cô Dạ Cân nhìn cô, như cười như không: “Không phải anh, em tưởng ai?”
“… Gỗ tổng, anh nhìn đi, anh bóp tôi ra dấu luôn rồi này.” Diệp Linh bất mãn lên án.
Cố Dạ Cần cảm giác mình rất oan, anh đối với những người phụ nữ khác vô cùng ga lăng, thế nhưng duy chỉ đối với Diệp Linh, dường như đụng đến cô, sẽ lưu lại dấu vét của mình trên người cô.
Ánh mắt Cố Dạ Cẩn đi xuống, thờ ơ nhìn thoáng qua chiếc váy trên người cô: “Em mặc thành như vậy, không phải để cho đàn ông bóp em à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...