Lục Hàn Đình nhướng đuôi lông mày hẹp dài, tràn ra một ít phong tình của người đàn ông thành thục: “Ghen?”
Hạ Tịch Quán biểu hiện ung dung lại rộng lượng, cô lắc đầu, chớp mi: “Em không ghen nha, chỉ tò mò thôi.”
“Vậy anh nói ra, không cho em giận đây.
„ Hạ Tịch Quán đã có đáp án.
Cô đã nói sẽ không tức giận không ghen, đó cũng là chuyện không thể nào, thân thể anh không thể tự gánh vác, nhưng suy nghĩ một chút anh bị cô gái khác nhìn được, trong lòng Hạ Tịch Quán vẫn khó chịu.
Cô cầm khăn mặt trong tay ném vào khuôn mặt tuần tú của anh: “Em không lau cho anh nữa; tự anh:lau đi!”
“Ah,” Lục Hàn Đình bật ra tiếng cười vui thích, anh cằm chiếc khăn mặt dính trên mặt xuống: “Quán Quán, em nghĩ anh làm thế nào được, cũng không thể không rửa rửa chà chà, để đấy mốc meo được! Hay là, em hy vọng y tá kia là nam?”
Hạ Tịch Quán quả thực không thể tưởng tượng hình ảnh ấy, anh nói chuyện sao lại… độc như thế?
“Em không để ý tới anh nữa.” Hạ Tịch Quán xoay người muốn đi.
“Quán Quán,” Lục Hàn Đình kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh, dịu dàng cưng chiều cười nói: “Lừa em thôi, anh còn chưa đến mức không lo cho mình được, anh tắm mỗi ngày, tự tắm.”
Hạ Tịch Quán làm bộ muốn đi, hiện tại cô sao mà đi được, nên khi anh giữ cô, cô cũng liền ngừng.
Đôi mắt trong veo như nước rơi trên ` ` khuôn mặt anh tuân tú gây gò, cô hỏi: “Anh nói thật?”
“Thật, hôm nay anh đã tắm, nhưng vừa rồi hôn em có chút khó chịu, em giúp anh lau một chút.”
Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng Hạ Tịch Quán nở rộ như hoa tường vi, cô rất ngại làm mấy việc này, nhưng nghĩ đến thân thể anh, cô lại không thể từ chối.
Đây là một việc chuyện rất bình thường, Hạ Tịch Quán mình không nên nghĩ bậy bại Cô không thể làm gì khác hơn là vươn tay nhỏ cởi quần anh…
Lục Hàn Đình cảm giác cô giống như con mèo nhỏ, động tác nhẹ nhàng, còn ` _ có chút né tránh, yêt hâu nhô ra của anh lại lăn vài cái.
Lúc này Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trong vắt sóng sánh nước nhìn anh.
Lục Hàn Đình ôm đầu vai cô, để cô ghé Vào trên ngực anh: “Ngại quá à em, vậy thôi bỏ qua nhé?”
“Không có, em muốn hỏi anh một câu…” Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ bừng, một đầu trốn vào trong ngực anh, nói nhanh: “Anh có muốn thay quần lót không?”
Lục Hàn Đình vừa nghe, môi mỏng liền hôn vào mái tóc cô cười ra tiếng: “Ừ.”
Giúp xong, Hạ Tịch Quán từ trong phòng tắm đi ra: “Lục tiên sinh…”
Một giây kế tiếp bước chân cô dừng lại, bởi vì Lục Hàn Đình vốn đang nằm ở trên giường đã ngồi dậy rồi, anh ngồi trên xe lăn dựa vào trước cửa sổ sát đât.
Anh rất an tĩnh một mình ngồi ở chỗ đó, bầu trời ngoài cửa số phủ đầy sao, một ngôi hai ngôi ba ngôi… phá lệ lóng lánh, anh không biết đang nhìn thứ gì, cả người bao phủ một tầng bi thương nhàn nhạt.
Hạ Tịch Quán cầm áo khoác ngoài đi tới khoác ở trên vai anh, sau đó ngồi xồm người xuống, ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”
Lục Hàn Đình khẽ nói: “Nghe nói mỗi một người thân yêu của chúng ta khi rời đi đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, Quán Quán, đúng không?”
“Lục tiên sinh, anh nhớ bố mẹ anh sao?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên mặt Hạ Tịch Quán: “Anh đang nhớ… Tử Tiễn…”
Lục Tử Tiễn….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...