Cố Dạ Cẩn dừng bước chân lại, con ngươi thanh bằần rơi trên khuôn mặt nhỏ minh diễm của cô, anh khẽ chau mày: “Nghĩ gì thé, tôi hiện tại không có hứng thú với xác chết, để cho tôi vào, chân của em không đau à?”
Diệp Linh giơ tay lên, dịch mái tóc bên b quai hàm ra sau vành tai trăng như tuyết: “Cố tổng, việc này anh không nhất định phải phải tự mình làm, gọi một bác sĩ qua đây, họ còn làm tốt hơn anh.”
Cố Dạ Cần nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp vươn bàn tay giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô ra ngoài.
Diệp Linh bất ngờ không kịp đề phòng ngã về phía trước, Cố Dạ Cẩn liền vươn cánh tay ôm eo nhỏ của cô, ung dung nhắc cô lên, ôm đến bên góc tường, để cô đứng dựa trên vách tường.
“Vậy tôi không vào, em đi ra, được chưa?”
Nói rồi anh liền cúi người xuống, quỳ gối trước mặt cô, sau đó vươn tay nhẹ nhàng cầm mắt cá phải bị thương của cô.
Thấy cô đi cao gót cao để múa như vậy, ngón tay anh cuộn lại, linh hoạt tháo sợi dây chuyền pha lê đang treo trên mắt cá chân của cô xuống.
Anh nhẹ nhàng giúp cô cởi đôi giày cao gót pha lê, sau đó đặt bàn chân nhỏ bé mát lạnh của cô vào lòng bàn tay, bắt đầu kiểm tra mắt cá chân sưng đỏ của cô.
Diệp Linh không giãy giụa nữa, nói hay giãy giụa lúc này cũng là làm kiêu, huống hồ người đau là mình.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, chuỗi động tác này anh làm nước chảy mây trôi, dù sao trước đây cũng đã làm rất nhiều lần với cô.
Quán Quán nói không sai, yêu anh không phải là lỗi của cô, cô gái nào trong sinh mệnh đột nhiên xông vào một người đàn ông tuần mỹ, cường đại, a nhiêu tiên, lại săn sóc bá đạo đên không chỗ nào không có mặt như vậy, có ai sẽ không động tâm?
Diệp Linh nhướng mày liễu cười nói: “Cố tổng, vì sao động tác của anh luôn thành thạo như vậy, dù là cởi áo lót của phụ nữ hay là cởi giày cao gót của phụ nữ, đều trôi chảy như thế?”
Diệp Linh cảm thấy người đàn ông Cố Dạ Cần này thực sự là không hề ngây thơ, người đàn ông khác đụng tới nút áo rườm rà của phụ nữ liền có vẻ luống cuống tay chân, chỉ có anh là khác, đúng là playboy!
Cố Dạ Cần nghiêm túc chuyên chú nắm mắt cá chân của cô, giúp cô bôi thuốc rượu, anh không ngắng đầu, chỉ là nhàn nhạt đáp một câu: “A, nhìn em mặc nhiêu rôi, đã ở trong lòng yên lặng diễn luyện rất nhiều lần làm thế nào cởi hết từng lớp áo trên người em, đáp án này, hài lòng chưa?”
*..” Diệp Linh im lặng đôi lát: “Cố tổng, cần tôi nhắc nhở anh một chút không, anh bây giờ là người đã có bạn gái rồi, đem ôn nhu săn sóc của anh dùng trên người ở bạn gái anh người ta gọi đó là chàng trai ấm áp, nếu như dùng ở người phụ nữ khác, thì gọi là cái điều hòa công cộng, là hải vương đấy.”
*Hải vương, điều hòa công cộng: từ lóng, chỉ những chàng trai lăng nhăng, bắt cá nhiều tay.
Có Dạ Cần xử lý tốt mắt cá chân của cô sau đó đứng dậy, nhét giày cao gót pha lê vào tay cô, ánh mắt anh rơi vào đôi môi lúc mở lúc đóng miệng của cô: “Nói đủ chưa, có muốn đến phòng tôi không, rồi từ từ nói với tôi?”
“… Anh bây giờ có hứng thú với xác chết rồi à?”
“Hứng thú đang nồng, hơn nữa em bây giờ dường như cũng không có… sức chống cự…”
“Ầm” một tiếng, Diệp Linh trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước không thích ăn ngọt, lớn như vậy cũng chưa từng ăn kẹo que, anh nhíu lên mày kiếm.
3 “Không ngọt sao?” Liêu Anh Lạc vươn tay, cầm kẹo que xuống, sau đó cô vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái: “Rất ngọt mà.”
Đây chính là kẹo que anh vừa ăn xong, Lục Tư Tước nhớ cái này hình như gọi… là hôn môi gián tiếp.
Ánh mắt của anh nhìn lướt qua đôi môi củ ấu của cô gái, rất nhanh đã dời đi ánh mắt, cô vẫn quá nhỏ, còn phải…
đợi vài năm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...