Má Triệu nhanh chóng cầm tay Diệp Linh: “Tiểu… Tiểu thư, thật sự là con, vừa rồi má còn không dám nhận, con thật sự là tiểu thư của mái”
: Trước đây má Triệu vẫn luôn ở Diệp gia, là vú nuôi của Diệp Linh, khi đó Diệp gia là nhà cao cửa rộng, má Triệu trong trí nhớ Diệp Linh rất tráng kiện nhưng cử chỉ lại rất ngọt ngào, trên mặt luôn treo nụ cười, sau đó Diệp gia trong một đêm cửa nát nhà tan, tất cả hạ nhân đều bị phân tán, má Triệu cũng mắt tung tích.
Diệp Linh không ngờ lại ở chỗ này gặp được má Triệu, hiện tại dáng vẻ má Triệu thê thảm ốm yếu giống như một bà cụ.
Diệp Linh ngồi xổm người xuống, cầm ngược tay má Triệu, khi đó cô còn quá nhỏ, trong một đêm người bên cạnh toàn bộ biến mắt, cô vốn cảm thấy rất ề kỳ quặc: “Má Triệu, năm đó đên tột cùng chuyện gì xảy ra, mọi người đi đâu vậy ạ, sao bây giờ biến thành như vậy?”
Má Triệu chảy nước mắt, rơi đầy trên nếp nhăn trên gương mặt: “Tiểu thư, Diệp tiên sinh và phu nhân đối với bọn má tốt như vậy, Diệp gia xảy ra chuyện, con còn nhỏ như vậy, bọn má cũng không muốn rời đi, thế nhưng, có người đuổi bọn má ra ngoài, còn bức bọn má đi lưu lạc khắp nơi, luân lạc tới tình trạng này!”
Cái gì?
Năm đó Diệp gia gặp chuyện không may, có người phía sau nhúng tay?
“Người nào? Má Triệu, người này là ai a2”
“Là… Cố gia!” Nhắc tới Cố gia, trong hai mắt má Triệu lộ ra cừu hận.
Cố gia…
Nghe hai chữ đó, đầu Diệp Linh “oanh”
một tiếng, phảng phất không còn suy nghĩ, cô nghe không hiểu má Triệu đang nói cái gì.
Cô chỉ biết là năm đó cô cửa nát nhà tan, là Cố gia nhận cô về, sau đó nuôi lớn cô, Diệp gia và Cố gia giao tình rất tốt.
“Tiểu thư, con nhất định vẫn chưa biết, tai nạn năm đó Diệp tiên sinh và phụ nhân cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì, lúc đó má đang ở hiện ma Na trường, má nghe trộm được, nhân viên thăm dò hiện trường nói thắng xe của chiếc xe mà tiên sinh và phu nhân lái không ăn, xe đã bị động tay chân trước đó, cho nên mới xảy ra tai nạn.”
“Sau đó… Sau đó má liền thấy Có lão gia tử và Cố Hiền tới, bọn họ không biết nói những gì, trận tai nạn kia đã bị định nghĩa thành ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.”
“Đúng rồi tiểu thư, còn anh trai con nữa, anh trai con là một người ưu tú như vậy, trong nhà xảy ra chuyện, con trai con suốt đêm từ bộ chỉ huy tối cao FUI gấp rút trở về, thế nhưng ở trên đường, anh trai con lại đột nhiên biến mắt, trong một đêm bốc hơi rồi.”
“Tiểu thư, lúc đó má chỉ muốn nói cho 1 h con biêt, tât cả những chuyện này đêu là âm mưu, là một hồi âm mưu sóng lớn ngập trời, có người nhắm vào Diệp gia, hại chết bố con, mẹ con, anh con, không có cái gì là ngoài ý muốn, đều là mưu sát, thủ phạm thật sự ở phía sau chính là Cố gia, là Cố gia làm hại nhà con, hại con cửa nát nhà tan đó tiểu thư!”
Diệp Linh cảm giác cả người mình đã bị đầy tới trong vực sâu, cô không còn hít thở nữa, tay chân đã lạnh ngắt.
Đôi mắt cô kinh ngạc nhìn má Triệu trước mắt, nhìn đôi môi khô khốc của má Triệu lúc mở lúc đóng, cô vẫn nghe không hiểu bà đang nói cái gì.
Qua nhiều năm như vậy, cô biết là Có gia nuôi cô lớn.
Cho nên, cô yên lặng nhịn Cố phu nhân nhục mạ khắc nghiệt nhiều năm như vậy, cô bị Cố Hiền tát một bạt tai, ở sinh nhật 18 tuổi năm ấy Cố Dạ Cẩn tự tay phá hủy cô, đẩy cô xuống địa ngục, cô không phản kháng, bởi vì, cô thủy chung nhớ kỹ lúc cô cửa nát nhà tan, là Cô gia cho cô một gia đình.
Công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể nói quên liền quên?
Nhưng bây giờ má Triệu kể ra hết, khiến thế giới cô xây dựng trước đó ầm ầm đổ nát, cô đột nhiên đau đớn, khiếp sợ, ngơ ngắn, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì?
“Má Triệu, má… má nói, là Cố gia cố ý thiết kế ra trận tai nạn kia, hại chết bố mẹ con, là Cố gia dùng thủ đoạn khiến anh con biến mất khỏi thế giới này, má… má nói…” Viền mắt trắng nõn của Diệp Linh từ từ biến đỏ, cô cúi đầu, giọt lệ trong mắt giống như chuỗi châu đứt đoạn không ngừng rơi xuống: “Nhưng…
nhưng, là Cố gia thu dưỡng con, Cố gia dù có… bẩn thỉu, thì đã từng… cũng đã) từng là gia đình của con… người Cô gia dù xấu xa, con cũng đã từng… xem bọn họ là….
người thân của mình….
con đã từng… thật tâm thật ý yêu thương bọn họ 4 “Tiểu thư!” Má Triệu nắm thật chặt bàn tay băng lạnh mà run rầy của Diệp Linh: “Năm đó lúc con bị tên sắc quỷ Có Hiền kia mang đi má đã cảm thấy kinh hãi nghĩ mà sợ, tâm tư dơ bản xấu xa của Cố Hiền má đã sớm xem thấu, Cố phu nhân Ôn Lam kia có phải thường chửi mẹ con là hồ ly tinh gì đó hay không, má hiện tại liền nói chân tướng năm đó cho con biết!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...