Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Không nhìn nổi nữa, cặp mắt nhuộm màu tình dục đỏ tươi kia của Cố Dạ Cần liền rơi vào khuôn mặt nhỏ kiều my của Diệp Linh, anh thờ ơ câu khóe môi: “Bao nhiêu tiền, em cho cái giá đi.”
“Cái gì?” Diệp Linh ngu người trong chốc lát.

Cố Dạ Cần vươn tay, nhẹ nhàng võ trên khuôn mặt nhỏ mềm của cô, tà mị lại lưu manh: “Người phụ nữ khác tôi đây không có hứng thú, chỉ muốn nhìn em, tôi trả thù lao cho em, em cho tôi xem, nói đi, em muốn bao nhiêu tiền.”
“,.” Con ngươi Diệp Linh co rụt lại: “Cố Dạ Cẩn, tôi tốt bụng khuyên anh một câu, hiện tại rất nhiều người chán ghét ngươi, anh vẫn nên cần mặt chút đi!!”
Cố Dạ Cẩn cười: “Mặt là thứ gì, tôi chưa nghe nói qua.”
Diệp Linh cực kỳ tức giận, giơ tay lên tát lên khuôn mặt ghê tởm kia.

Thế nhưng lúc này không tát đến, bởi vì Cố Dạ Cần giữa không trung cản lại cổ tay cô, trực tiếp đặt ở trên giường, anh đỉnh đầu lưỡi vào hàm phải mới vừa bị đánh: “ah” một tiếng cười nhẹ: “Muốn đánh tôi cũng có thể, cho tôi sờ một cái, sờ một cái liền cho em đánh.”
Tên thần kinh này!
Diệp Linh dùng chân đạp anh, dùng hết toàn lực giãy gia: “Có Dạ Cần, buông!”
Cô cắn một cái trên vai anh.


Cố Dạ Cần bị đau, hàm răng sắc bén của cô đã xuyên qua chất vải cắn lên da thịt anh, dòng máu thơm ngon đã thẩm ra ngoài.

Mí mát tuân mỹ di chuyên, anh nhịn không được, bàn tay đi tới ngực cô, không thương tiếc cô sẽ đau, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp ngã ở trên người cô.

Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Sau khi tạm biệt ở phòng làm việc chủ tịch, cuộc sống Lục Tư Tước lại quay về quỹ đạo bình thường, hôm nay anh ở lại ăn trong công ty, mang theo thư ký đi tới nhà hàng.

Rất xa anh đã thấy Liễu Anh Lạc, cô gái đứng ở trong phòng ăn, một thân váy trăng, đang đứng cầm một cây kẹo que.

“Oa, đó có phải là..

cô chủ nhỏ không?” Sau khi nhóm nhân viên cấp cao bên người từ khi biết Liễu Anh Lạc trước mặt mọi người tuyên bố “Lục Tư Tước, anh là của em’, liền tự động dán nhãn, xưng Liễu Anh Lạc là cô chủ nhỏ.


Cặp mắt u trầm của Lục Tư Tước mâu nhanh chóng nhẹ nhàng quét qua nhóm nhân viên cấp cao.

Nhóm nhân viên cấp cao liền im bặt.

Thế nhưng rất nhanh, Lục Tư Tước lại dời đi ánh mắt, anh cũng không răn dạy và ngăn cản cấp dưới của mình.

Vì vậy, tiếng “cô chủ nhỏ” này được ông chủ Lục Tư Tước tự mình đóng dấu ngọc ấn, lưu truyền rộng rãi.

Diệp Linh thật sự cắn anh, muốn cắn ra một miếng thịt, nhưng nào biết đâu rằng giọng anh khàn khàn mà khêu gợi vang vọng bên tai, sau đó anh ngã xuống trên người cô.

Diệp Linh buông lỏng miệng, não trong nháy mắt như vậy bị nổ tung, anh… anh lại mà…
Cảm thấy cô gái dưới thân cứng ngắc, bàn tay Cố Dạ Cần giữ lại sau gáy cô, môi mỏng rơi trên làn tóc tản ra mùi hương của cô dùng sức hôn một cái, anh nhắm mắt thở dốc, thật thấp nói xin lỗi với cô: “Sorry, tôi không thể khống chế tốt… Linh Linh, đừng sợ…”
Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt, im lặng vài ` giây cô giơ tay lên đây anh: “Đi ra, anh nặng quá, sắp đè chết tôi!”
Hai tay Cố Dạ Cẩn chống bên người cô, khẽ nâng người lên, ánh mắt của anh nóng bỏng lại thẳng thừng nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi là tình yêu cùng mê luyến đối với cô không hề che giấu.

Diệp Linh dời ánh mắt đi, cô biết nằm trong loại trạng thái này Cố Dạ Cẩn mặc dù không nói, nhưng ham muốn đã lần nữa rục rịch trỗi dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui