Đôi mắt Lục Hàn Đình thâm thúy rơi vào mặt Cố Dạ Cần, đôi môi mỏng khô khốc di chuyển, tràn ra tiếng nói khàn khàn: “Cô ấy… đi rồi sao?”
Cố Dạ Cẩn cuốn lên ống tay áo sơ mi xám lạnh, lấy ra một hòm thuốc, đội b 5 bao tay tráng, anh ghim một ông tiêm vào trong cánh tay Lục Hàn Đình: “Đi rOÓI.
Lục Hàn Đình khẽ động lông mi, hai mắt nhắm nghiền.
“Cậu bây giờ đừng lo lắng cho cô ấy nữa, tớ thấy cô ấy rất thông minh, đã cảnh giác hoài nghi được cái gì rồi, cậu bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, vẫn nên chữa tốt cho chính mình trước đi!”
Hiên Viên Kiếm mặc dù là Lục Tử Tiễn rút ra, nhưng Lục Hàn Đình cũng rút một chút, tâm mạch cũng bị hao tổn.
Lúc đó Lục Tử Tiễn đã làm các biện pháp vẹn toàn, một dao kia đâm lệch trái tim Lục Hàn Đình, chỉ là làm cho Lục Hàn Đình ngất để lừa Thượng Quan Đẳng, đồng thời Lục Tử Tiễn còn chuẩn bị thuốc tễ* cường hiệu hồi phục tâm mạch để chữa cho Lục Hàn Đình.
*Thuốc tễ là liệu pháp đông y, hay còn gọi là viên hoàn mềm.
Thế nhưng, sự tình xảy ra sai lệch, Sùng Văn mang người len lén mang Lục Hàn Đình ra ngoài, cái này làm cho đọt điều trị thuốc tễ cường hiệu của Lục Tử Tiễn bị gián đoạn.
Thuốc tễ xảy ra phản phệ, trong thời gian ngắn ngủi đã dằn vặt cơ thể Lục Hàn Đình thành như vậy.
Tình trạng cơ thể Lục Hàn Đình rất xấu, tim suy kiệt, cơ thể rã rời, chẳng còn là dáng vẻ tuổi trẻ lực tráng kia nữa rồi.
Cố Dạ Cẩn chính là không bao giờ thiếu tiền, lấy được một ít thuốc tây hiểm, kéo dài tánh mạng cho anh.
Thế nhưng Lục Hàn Đình đã sinh kháng thể với mấy cái thuốc tây này rồi, hiệu quả càng ngày càng yếu.
Có Dạ Cần tháo bao tay trắng trên tay xuống: “Hàn Đình, người em trai này của cậu thực sự là một người kinh tài tuyệt trác, thuốc tế cường hiệu cậu ta trị liệu cho cậu, tớ đã giao cho giáo sư nước ngoài tiến hành giải phẫu, thế nhưng rất đáng tiếc, không ai có thể š giải ra phương trình cuôi cùng của cậu ta.”
“Hiện tại em cậu đã đi rồi, lúc còn sống cậu ta nghịch thiên cải mệnh, mạnh mẽ biến dòng máu mình thành máu Xích Tử, sau đó rút ra Hiên Viên Kiếm, giúp Hạ Tịch Quán phục hưng Lan Lâu, cậu ta làm xong tất cả cho các cậu, mà bản thân mình lại tâm mạch đứt đoạn qua đời.”
“Là một đời thần y, lúc còn sống cậu ta nghiên cứu ra phương trình trị liệu bệnh suy tim cuối cùng, chỉ tiếc, phương trình này đã theo cậu ta mà biến mắt, tớ cũng tìm không được cách nào cứu cậu.”
Nói rồi Cố Dạ Cần lấy ra một quyền số tay y học, mở ra sổ tay, bên trong là nét: chữ thanh hoa mà tuân mỹ của Lục Tử Tiễn, đây là Lục Tử Tiễn số tay y học.
Phía trên ghi chép tất cả nghiên cứu y học lớn nhỏ đời này của anh, lúc Lục Tử Tiễn ngã xuống bụi cây đậu đỏ, trên bàn làm việc trong phòng của anh cần thật đặt quyền số tay y học này.
Ở trang cuối cùng của số tay y học đã ghi lại phương trình cuối cùng của anh cho bệnh suy tim, chưa có lời giải trên thế giới, chỉ tiếc phương trình còn chưa được lâm sàng, Lục Tử Tiễn đã đi trước rồi.
Tài năng và thành tựu y học của anh nằm ngoài tầm với của toàn bộ mọi người, bây giờ không ai có thể giải được phương trình cuối cùng của anh.
Ề) ‘ Cả đời này của Lục Tử Tiên, ngôi con thuyền nhỏ lật xem vạn trọng sơn, đã đến nơi phương xa thi vị mà người khác đều không thể sánh bằng, từ nhỏ đã hoàn mỹ, sống ở đỉnh cao nhất, là liễm diễm phong hoa bực nào?
Lục Hàn Đình đã biết em trai ruột của mình Lục Tử Tiễn đã ra đi, từ giây phút Lục Tử Tiến ở tổ miếu đâm anh một đao, anh đã biết cậu ấy muốn làm gì.
Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình dần dần đỏ bừng, anh tựa đầu trên vách tường lạnh như băng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh nhớ tới lần cuối cùng mình nói chuyện với Tử Tiễn, khi đó Tử Tiễn đã chuẩn bị xong kế hoạch mình sẽ chết.
Ề F Trong thời gian ngắn ngủi, anh mât đi bó, mẹ, lại mất đi em ruội.
Lúc còn sống Lục Tử Tiễn để lại cái gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...