Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Cái nhìn này lại đột nhiên xông vào đáy mắt Lục Tử Tiễn, cô mặc Phượng Quan Hà Bí đỏ thẫm, vì anh búi tóc, kim trâm đỏ “leng keng” rung động, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc tràn đầy tiên khí tản ra ánh sáng kinh tâm động phách.

Cái nhìn này, kinh niên bắt diệt.

Hạ Tịch Quán trong vắt nhìn anh, đáy mắt lại không có chút độ ấm: “Lục Tử Tiễn, đủ chưa?”
Lục Tử Tiễn giơ tay lên, bảo người săn: b sóc cô dâu lui xuông: “Bà lui xuông trước đi.”
Người săn sóc cô dâu: lui Trong phòng hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Tịch Quán châm chọc nhếch đôi môi đỏ mọng: “Lục Tử Tiễn, đáp ứng anh, tôi đã làm được, chắc anh sẽ không muốn…động phòng đấy chứ!”
Lục Tử Tiễn từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu như anh nói muốn, em sẽ làm gì?”
Đáy mắt Hạ Tịch Quán lóe lên gió lạnh, sau đó huýt sáo một tiếng.

“AI” Bên ngoài có người thét chói tai: “Sói! Là sói!”
Ả: Ẫ Một giây kê tiêệp cửa sô phòng cưới bị phá vỡ, một con chó soi cao to chạy đến, ngoan ngoãn đứng ở bên chân Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Tử Tiễn: “Lục Tử Tiễn, đêm nay anh tốt nhất đừng đến gần tôi, nếu không móng vuốt sói vô tình, tự anh liệu mà làm!!”

Lúc này Lang Vương “gào” một tiếng hướng về phía Lục Tử Tiễn, lộ ra hàm răng sắc bén.

Đêm tân hôn tối nay, Hạ Tịch Quán để Lang Vương tới tọa trấn, không cho Lục Tử Tiễn gần người.

Lục Tử Tiễn cũng không nói cái gì, anh xoay người rời đi.

Anh vậy mà đi?
Hạ Tịch Quán hơi nghi ngờ, cô không biết trong lòng anh lại có âm mưu quỷ kế gì: “Lục Tử Tiến, Lục tiên sinh đâu, anh đã đồng ý với tôi, trả Lục tiên sinh lại cho tôi!”
Lục Tử Tiễn không quay đầu lại: “Anh đồng ý với em, nhưng không phải đêm nay.”
Nói xong, anh rời đỉ.

Hạ Tịch Quán siết quyền, anh vậy mà chơi chữ với cô, đúng là vô sỉ!
Nhưng, người của cô đã đi lục soát tung tích của Lục tiên sinh, sẽ mang Lục tiên sinh ra ngoài.


Hiện tại cô phải mau chóng chạy tới bờ sông Lạc Thủy, người của cô đều ở nơi đó, cô sợ chậm một chút sẽ có nguy hiểm.

Không biết làm sao vậy, đêm nay cô tâm thần không yên, luôn cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra.

Lục Tử Tiễn ra phòng cưới, Ngũ Vũ thấp giọng nói: “Chủ tử, đã sai người đuổi Thượng Quan Đằng đi rồi, bây giờ có thể đến tổ miếu.”
“Tốt.” Lục Tử Tiễn gật đầu: “Quán Quán nơi đó thế nào rồi?”
: Hi “Đã chuân bị xong rôi, đêm nay Hạ tiêu thư ra hoàng thành sẽ một đường thông suốt, chủ tử, Hạ tiểu thư thông tuệ, như vậy cũng không dùng lo lắng.”
Đúng vậy, cô thông minh đến thế, cho dù không có anh, cô cũng có thể thuận lợi ra hoàng thành.

Chỉ là anh vẫn không yên lòng, sợ cô có một phần vạn nguy hiểm.

“Giao anh cả cho người Lan Lâu, để cho Quán Quán đưa anh cả trở về.”
Lục Tử Tiễn phân phó nói.

“Vâng.” Ngũ Vũ gật đầu.

“Chúng ta đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui