Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Trong căn hộ.

Trong phòng, bác sĩ mang blouse trắng dài cầm hòm thuốc đi, bên trong gay mũi mùi nước khử trùng.

Có Dạ Cần nằm lỳ ở trên giường, để trần lưng, lằn roi sau lư ng anh đan xen, tuy đã được bác sĩ xử lý qua rồi, thề nhưng vẫn máu thịt be bét như trước.

Thư ký riêng Chu Khải thấp giọng nói: “Diệp tiểu thư, bác sĩ đã tiêm cho chủ tịch thuốc giảm đau, bây giờ đang ngủ say, buổi tối chủ tịch liền giao cho cô chăm sóc nhé.”
“Được.” Diệp Linh gật đầu.

Chu Khải mang bác sĩ rời đi, Diệp Linh nhắc chân đi tới bên giường, cô vươn lòng bàn tay trắng nõn, khẽ sờ lên vùng lưng anh tuần của người đàn ông, cô muốn sờ thử vết thương của anh, thế nhưng, cô lại không dám.

Anh nhất định rất đau rất đau.

Diệp Linh cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, cô đột nhiên suy nghĩ, chấp niệm khó có thể buông tay của anh đối với cô, rốt cuộc là hận, hay là..

Yêu?

Mấy năm này, Diệp Linh vẫn luôn biết, anh không yêu cô.

Cô đã từng chính tai nghe qua anh với mẹ anh nói chuyện, tất cả tư sủng và thiên vị anh đối với cô cũng chỉ là một loại thủ đoạn trả thù, đưa cô lên mây rồi hung hăng đạp cô xuống, để cô tan xương nát thịt.

Nhưng là bây giờ Diệp Linh có chút hoài nghi, anh sẽ không phải… cũng yêu cô đấy chứ?
“Nước…” Lúc này tiếng nói khàn khàn của người đàn ông truyền vào bờ tai cô.

Diệp Linh nhanh chóng hoàn hồn, anh khát, muôn uông nước.

Diệp Linh rót một ly nước, sau đó đút tới bên môi anh, thế nhưng nước từ khóe môi anh chảy ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo anh.

Uống nước như vậy rất không tiện.

Diệp Linh suy nghĩ một chút, sau đó tự mình uống một hớp nước, cúi người đặt lên môi anh.

Anh lúc này đang nằm, cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, mớm nước trong miệng đút cho anh.


Từng ngụm từng ngụm, cô đút một ly nước cho anh.

Người đàn ông ngủ mê man nếm được nguôn nước ngọt, bản năng đảo khách thành chủ, bắt lầy đôi môi cô.

Hôn vốn là chuyện ngọt ngào nhất, thế nhưng Diệp Linh nêm được vị rất đăng.

Môi miệng của anh rất đắng.

Cô cũng thế.

Sáng sóm hôm sau.

Cố Dạ Cẩn chậm rãi mở mắt ra, anh bây giờ đang ở trong căn hộ Diệp Linh.

“Linh Linh, Linh Linh…”
Anh gọi tên Diệp Linh, thế nhưng không ai đáp lại, trong phòng yên lặng, Diệp Linh không ở đây.

Cố Dạ Cần đứng dậy, vươn ngón tay thon dài mặc lên áo sơmi xám lạnh, xương bả vai người đàn ông triệt để mở ra, có vẻ thẳng tắp anh tuấn, những lằn roi giao thoa càng thêm nét dã tính không kèm chế được.

Mặc áo Sơmi xám lạnh vào, cài cúc áo, anh nhâc đôi chân dài ra cửa phòng, đi tìm Diệp Linh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui