Cố lão gia tử một roi quất xuống, lập tức có máu tươi thắm ra từ áo Cố Dạ Cần: “Dạ Cần, con bây giờ nên nói như thế nào?”
Cố Dạ Cần quỳ rất thẳng, anh chậm rãi nói: “Con tưởng mấy người đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của con mà ai ai cũng rõ, là người con trắng trợn yêu thích.”
Trong mật thất Diệp Linh nghe nói như thế trực tiếp cứng đờ, hàng mi run rây, rất nhanh viền mắt trắng nõn bắt đầu từ từ biến đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt.
Anh nói – anh tưởng bọn họ đều biết, mấy năm nay… Diệp Linh là tư sủng của anh mà ai ai cũng rõ, là người anh trắng trợn yêu thích.
Những lời này rất rõ đã chọc giận Cố lão gia tử, Cố lão gia tử quơ roi da, lần nữa quất về phía phía sau lưng anh.
Vút.
Vút.
Vút.
Roi da quát từng cái xuống bờ lưng rộng của Có Dạ Cẩn, roi kia rơi trên người anh, da tróc thịt bong, nhìn thấy mà giật mình.
Rất nhanh, Có lão gia tử quất mệt, dù sao quơ roi cũng là việc tốn thể lực, ông ta ném mạnh roi da dính máu trên thảm, sau đó hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
“Cố Dạ Cần, con đừng tưởng rằng con bây giờ cánh cứng rôi, có thể tự cao tự đại, con cũng biết, con càng như vậy, ta càng không tha cho Diệp Linh, con sẽ chỉ đặt nó vào hiểm cảnh.” Trong lời nói của Cố lão gia tử lộ ra ý uy hiếp.
Phía sau lưng Có Dạ Cần vét thương chồng chát, trán đã túa ra một lớp mồ hôi lạnh, thế nhưng cả người anh vẫn thong dong, cũng không chút sợ hãi dao động nào, đối mặt với uy hiếp của Có lão gia tử, anh chỉ nâng lên cặp con ngươi đen thanh bần kia, nhàn nhạt nhìn Có lão gia tử: *Ông nội, ông đã già rồi, nên đừng quá nhọc tâm, vẫn nên nghỉ ngơi đi.”
*…” Có lão gia tử vốn đang thở dốc, lần này được lắm, thở dốc đột nhiên dùng lại, thở không ra tiêng.
Có lão gia tử cũng không thích Có Hiền, ông ta thấy, đứa con trai Cố Hiền này nhất định chính là một kẻ vô tích sự nuôi tốn gạo, công lao duy nhất của Có Hiền chính là sinh cho có gia một Có Dạ Cần.
Cố lão gia tử rất thích Có Dạ Cần, lúc còn rất nhỏ đã xem anh thành người thừa kế mà bồi tài, Cố Dạ Cần sinh trưởng trong bóng tối, trong cốt nhục đều chảy xuôi vẻ bạc tình sát phạt, điều này làm cho ông ta rất hài lòng.
Nhưng, kể từ giây phút Diệp Linh xông vào trong sinh mệnh Có Dạ Cần, cô đã trở thành một tắc dương quang anh khao khát nhát không gì sánh băng.
Kỳ thực Cố lão gia tử đã hồi hận, ông ta nên sớm ra tay làm Diệp Linh biến mắt, ở thời điểm cánh Cố Dạ Cần vẫn chưa cứng.
Hiện tại Cố lão gia tử híp cặp mắt đục ngầu nhìn Cố Dạ Cần lúc này còn quỳ dưới đất, Có Dạ Cần cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh, bên trong lại giống như mực đen đậm đặc, thâm trầm mà nguy hiểm.
Có lão gia tử biết, một ngày nào đó thăng cháu này sẽ thoát khỏi bàn tay ông ta.
Chỉ là, ngày này sớm hơn so với ông ta tưởng tượng một chút.
Có Dạ Cần đã có thể đối kháng với ông ta rôi.
Vì Diệp Linh, anh động đến bó mình, động đén căn cơ Có gia, Có lão gia tử không biết, sau này anh còn có thể vì Diệp Linh điên cuồng tới mức nào.
Diệp gia cửa nát nhà tan, chỉ còn lại đứa con gái này, đứa con gái này nhìn như không hề có lực đánh trả, nhưng cô cũng là nơi mềm mại nhất trong tim Có Dạ Cần.
Sợ rằng sẽ có một ngày, đứa con gái Diệp gia này sẽ dĩ kỷ vi mâu”, đánh đến toàn bộ Cố gia quân lính tan rã.
*Đây là phép ẩn dụ sử dụng quan điểm, phương pháp hoặc nhận xét của đối phương để bác bỏ đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...