Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Tiền Tư Tư vui vẻ gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ giúp em lưu ý, Dạ Cần, đây chính là điểm không tốt của anh đó, bên cạnh anh nhiều giám đốc như vậy, cũng nên quan tâm một chút chuyện chung thân đại sự của em gái mình chứ.”
Tiền Tư Tư dịu dàng nhìn về phía Có Dạ Cẩn bên người.

Có Dạ Cần ngắng đầu, đồng tử thanh bần xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Linh phía sau.

Màu hồng cánh sen vẫn là màu rất kén chọn phụ nữ, thế nhưng Diệp Linh môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, khống chế rất tốt gam màu này, khuôn mặt nhỏ nhu mì kia cũng được tôn lên xinh đẹp không thể tả.

Ánh mát Cố Dạ Cần trầm xuống, yết hầu cuộn lại: “Linh Linh, em muốn anh giới thiệu đàn ông cho em sao, hửm?”

Diệp Linh đón nhận ánh mắt của anh: “Đương nhiên muốn ạ, hơn nữa anh ơi, anh còn phải giới thiệu người tốt cho em, em muốn kiểu tướng mạo anh tuần, vóc người cường tráng, nghe lời em còn có thể chọc em vui vẻ ấy.”
Có Dạ Cần nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, anh móc môi mỏng ra vẻ châm chọc giễu cọt, sau đó tràn ra tiếng xì khẽ: “Ha Ha.

Một tiếng này hạ xuống, bầu không khí miễn cưỡng duy trì trong xe trong nháy mắt đóng băng.

May mắn chính là, rất nhanh đã tới điểm đến, Diệp Linh và Hạ Tịch Quán xuống xe.

Hai cô bạn thân đi cùng một chỗ, vẫn không lên tiếng Hạ Tịch Quán kéo ống tay áo Diệp Linh, nhỏ giọng nói: “Xe của Cố tổng vẫn chưa đi, anh ta đang nhìn cậu kìa, Tiền Tư Tư vẫn còn ở bên, anh ta thực sự không hề kiêng dè.”
Diệp Linh không quay đầu, nụ cười đọng trên khuôn mặt nhỏ ban nãy chậm rãi biến mắt, cô nhàn nhạt mà lười biếng nói: “Anh ta chính là không sợ gì, ngược lại cũng không phải không cưới được vợ, cô vợ này chạy, cô vợ kế tiếp đã chạy tới rồi, Quán Quán, không cần để ý đến anh ta, anh ta chính là một kẻ điên.”

Trong chiếc Aston Martin, Cố Dạ Cẩn vẫn đưa mắt nhìn Diệp Linh vào nhà trọ mới thu hồi ánh mắt, anh đạp chân ga, xe sang lần nữa bay nhanh trên đường.

Tiền Tư Tư nhìn anh, nỗ lực cười nói: ‘Dạ Cẩn, Em Linh Linh thật xinh đẹp, so với TV và trong tạp chí còn hấp dẫn hơn nhiều, người ta nói em Linh Linh là bây giờ đỉnh phong ở giới giải trí, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên danh bắt hư truyền.”

Bồi ngủ?
Hai chữ “bồi ngủ” này quá vi diệu rồi, Tiền Tư Tư cho rằng Có Dạ Cần sẽ tức giận, thế nhưng chỉ thấy Cố Dạ Cẩn nghe hai chữ đó chậm rãi nhướng mày kiếm, tự dưng sinh ra vài phần lưu manh, ngay cả đôi môi mỏng đều móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm.

Bồi ngủ…
Cô từng bồi ngủ anh sao?
Sao anh không biết thế?
Rất hiển nhiên, cô không có..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui