Lệ lão phu nhân còn móc ra một bao tiền to, trực tiếp nhét vào trong lòng Lâm Thủy Dao: “Dao Dao, đây là mẹ cho conl”
Lâm Thủy Dao đại khái cũng biết bao tiền này tương đương với phí đổi xưng hô, thế nhưng bao tiền này thật sự rất nặng nhaa, lão phu nhân xuất thủ há là một chữ “giàu” được?
Lâm Thủy Dao đem tiền lì xì thu, Lệ Quân Mặc xoay người tiến vào, Lâm Thủy Dao kéo Lệ lão phu nhân cánh tay cũng cùng nhau vào đại trạch.
Trong phòng khách, Lệ lão phu nhân nói: “Dao Dao, đã trễ thế này, con ăn xong cơm tối rồi phải không, có muốn ta bảo má Ngô làm cho ngươi chút đồ ăn ngon không?”
Lâm Thủy Dao cảm giác cái bụng mình hơi đói: “Mẹ, vậy con sẽ không khách khí nhé ạ.”
“Không cần khách khí, nơi này chính là nhà của con, Dao Dao, con có ăn kiêng cái gì không?”
Lâm Thủy Dao lắc đầu: “Không có ạ, con người con không kén ăn, dễ nuôi lắm ạ.”
“Không kén ăn thì tốt, dễ nuôi!” Nói rồi Lệ lão phu nhân nhìn một chút tư thái yểu điệu căng mịn của Lâm Thủy Dao, cười đến híp cả mắt: “Dao Dao, con có muốn… sinh cho Quân Mặc một đứa con trai không?”
Lão phu nhân đã thẳng thắn đến vậy sao?
Lâm Thủy Dao vô cùng bình thản tiếp chiêu, bà ngắng đầu nhìn về phía người đàn ông đang ở lên lầu, ngọt ngào kêu một tiếng: “Quân Mặc.”
Lệ Quân Mặc dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Thủy Dao.
Hiện tại Lâm Thủy Dao dịu dàng làm người hài lòng dựa vào bên người lão phu nhân, ngọn đèn vàngtrong phòng ăn tôn ngũ quan xinh xắn của bà môi hồng răng trắng, rực rỡ động nhân, bà nhìn ông, nghiêng nghiêng cái đầu: “Quân Mặc, mẹ bảo em sinh cho anh một đứa con trai, anh có muốn hay không nha.”
Một đêm kia bà bò lên trên giường của ông, leo trên người của ông, thổi khí bên tai ông – tôi muốn sinh con gái cho anh nha.
Hiện tại, bà đứng dưới ngọn đèn dầu, mặt mày cong cong nhìn ông cười – Quân Mặc, anh có muốn em sinh con trai cho anh không nha.
.
truyện tiên hiệp hay
Cổ họng Lệ Quân Mặc căng thẳng, mím môi không nói lời nào.
Lâm Thủy Dao thu hồi ánh mắt, uất ức nhìn Lệ lão phu nhân: “Mẹ, con cũng là muốn sinh con trai cho Quân Mặc, thế nhưng gần đây Quân Mặc quá bận việc, cũng không có thời gian cùng con tạo cục cưng.”
Lệ Quân Mặc đứng ở trên lầu: “…”
Lệ Quân Mặc đến thư phòng làm việc một hồi, sau đó ra cửa, ông đúng lúc gặp được Lâm Thủy Dao mới vừa lên lầu.
Lâm Thủy Dao tâm tình tốt, thấy ông còn chủ động chào hỏi, thanh âm ngọt ngào: “Hi, Quân Mặc, anh làm việc xong rồi à?”
Bà hết sức đảm nhiệm được phần công việc này, diễn vô cùng chân thật.
Lệ Quân Mặc dừng bước, cặp mắt phượng rơi vào trên gò má bà, vừa rồi ăn bánh ga-tô, một chút bơ trắng dính trên khóe môi liễm diễm của bà, ánh mắt ông sâu vài phần: “Lau miệng đi.”
Lâm Thủy Dao bị kìm hãm: “… Cái gì?”
Rất nhanh, trong tầm mắt tối sầm, Lệ Quân Mặc đã xông tới, khí tức nam tính mát lạnh dương cương sạch sẽ áp vào, người đàn ông dùng ba ngón tay thon dài nắm cằm bà, tay kia cầm khăn tay mềm mại lau khóe miệng bà, còn ghét bỏ nói: “Thật bẩn, cô ăn bánh ga-tô cũng để dính bơ được đấy à?”
Lệ Quân Mặc từ nhỏ chính là con cưng của Đề Đô, trong cốt nhục chảy xuôi dòng máu quý tộc, tự nhiên cũng có bệnh sạch sẽ, hét sức thích sạch sẽ.
Trên khuôn mặt tuần tú của người đàn ông treo vẻ ghét bỏ không hề che giấu, có thể thấy được ông vô cùng tỉ mỉ xoi mói, cho nên ghét bỏ là thật.
Thế nhưng ngoại trừ ghét bỏ, ánh mắt của ông còn có chút thâm trầm ám nhiệt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...