Trầm Tiểu Liên bị thúc giục: *…
Trằm Tiểu Liên nuốt nước miếng một cái, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày mở miệng nói: “Không sai chị Hạ, em đúng là đang ở đây cứu đại ca ca, em còn nhớ kỹ ngày đó tuyết lớn đầy trời, đại ca ca ngất xỉu trong băng thiên tuyết địa, em tình cờ đi ngang qua, liền cứu đại ca ca…”
“Em cứu thế nào?” Hạ Tịch Quán đột nhiên đặt câu hỏi.
Trằm Tiểu Liên bị kìm hãm.
Hạ Tịch Quán chậm rãi đi tới, đôi mắt trong vắt đe dọa nhìn Trầm Tiểu Liên, đáy mắt lóe ra tia sáng sắc bén: “Em Tiểu Liên, tôi hỏi em, lúc đó em cứu thế nào? Nếu muốn cứu sống một người bị đóng băng, nhất định cần có kiến thức y học thông thường, tôi nhớ em Tiểu Liên dường như… chưa từng học qua chữa bệnh mà nhỉ! Em cứu kiểu gì thế?”
Trầm Tiểu Liên mặt trắng nhọt, ả biết Hạ Tịch Quán là tới vạch trần ả, nhưng năm đó ả nằm vùng ở bón phía, tất cả những gì xảy ra giữa bọn họ bao gồm mỗi một câu đối thoại ả vô cùng rõ ràng, nên Trầm Tiểu Liên mang tâm lý ăn may, ả tin tưởng mình có thể liều mạng, lấy giả đánh tráo với Hạ Tịch Quán, để Lục Hàn Đình không phân biệt được.
Thế nhưng, Trầm Tiểu Liên không nghĩ tới Hạ Tịch Quán thật sự sắc bén tinh chuẩn đến không ngờ, chộp được lỗ thủng trí mạng nhất của ả, bởi vì Hạ Tịch Quán là từ góc độ y học tới vạch trần ả.
Trầm Tiểu Liên lập tức liền trợn tròn mắt, đầu trống rỗng: “Cái này…”
Sùng Văn đứng ở một bên hai mắt sáng ngời, gần như phục sát đất Hạ Tịch Quán, đúng vậy, anh ta tại sao không có nghĩ tới chỗ này?
Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình trói chặt trên người Hạ Tịch Quán, anh cho tới bây giờ đều biết cô thông minh, trí tuệ của cô chưa từng làm anh thất vọng.
Hạ Tịch Quán chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Làm sao, em Tiểu Liên, em không đáp được rồi? Tốt lắm, tôi đổi câu hỏi, lúc đó Lục tiên sinh hôn mê ở trong băng thiên tuyết địa, trên người anh ấy có những vết thương khác hay không, ở đâu?”
Trầm Tiểu Liên cảm thấy cái này quá dễ dàng, ả khẳng định nói: “Có, lúc đó đại ca ca bị thương, cánh tay bên trái và trên đùi bên phải đều có vết thương do va quệt.”
“Nói bậy!” Hạ Tịch Quán la lên: “Lục tiên sinh rõ ràng nói cho tôi biết, anh ấy chỉ có tay phải tay phải bị cành cây quệt trúng, bị một chút vết thương nhẹ!”
Cái gì?
Trầm Tiểu Liên triệt để chắn động, làm sao có thể, lúc đó ả phái người ra ngoài ám sát Lục Hàn Đình, cho nên vết thương trên người anh ả vô cùng rõ ràng.
Nói bậy không phải ả, mà là Hạ Tịch Quán!
Lục Hàn Đình vẫn không lên tiếng, nhưng anh khẽ nhíu mày kiếm, bởi vì người nói bậy quả thật là Hạ Tịch Quán.
Trầm Tiểu Liên nói rất đúng, anh là cánh tay bên phải và bắp đùi bị thương, hơn nữa, anh chưa từng nói với Hạ Tịch Quán anh là bị cành cây gì đó va quệt.
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên người Hạ Tịch Quán, lằng lặng nhìn cô nghiêm túc nói bậy.
“Chị Hạ, chị mới nói lung tung, đại ca ca rõ ràng là cánh tay phải và bắp đùi bị thương, không phải vết thương nhẹ, mà là trọng thương, là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương!” Trầm Tiểu Liên nói mạnh mẽ.
Hạ Tịch Quán chắp hai tay nhỏ bé sau lưng, đột nhiên hỏi: “Em Tiểu Liên, sao em biết Lục tiên sinh là bị lưỡi dao sắc bén đâm bị thương?”
Đầu Trầm Tiểu Liên “ong” một tiếng, có một dự cảm rất xấu.
Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu, giọng nói thanh lệ thong dong: “Năm đó Lục tiên sinh có hai chỗ tổn thương, chỗ thứ nhất dưới cánh tay phải 7cm, chỗ thứ hai ở phía ngoài bắp đùi có vết đao thấy máu 4cm, có thể đoán được thương tích là một vết đâm tương tự như một con dao găm quân dụng, nhưng nhìn kỹ thuật sử dụng dao, hai nơi tổn thương là xuất thân từ hai người, có thể đoán ra năm đó Lục tiên sinh là bị nhân tố ngoại lực ám sát nhưng đã chạy thoát được.”
Nói rồi đôi mắt sáng của Hạ Tịch Quán rơi vào trên mặt Trầm Tiểu Liên, chậm rãi cười nói: “Cô không học y, sao có thể chữa trị hai vét thương này, rất rõ ràng, người năm đó cứu anh ấy không phải cô, thế nhưng, năm đó cô vẫn luôn ở.”
“Còn có, lúc nãy khi em nói đến Lục tiên sinh là bị đâm bị thương rất chắc chắn, vì sao, lẽ nào… năm đó Lục tiên sinh bị đâm là em an bài?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...