Mặt Lục Tư Tước không đổi nhìn cái vị cao tăng kia, sau đó xoay người rời đi.
Lục Tư Tước mang theo thư ký riêng đi đến bên xe, lúc này bên tai truyền đến một giọng nói chanh chua: “Liễu Anh Lạc, mày là con riêng của Liễu gia, là đứa con hoang, nếu không phải mày còn có chút giá trị lợi dụng, tao đã sớm đã đuổi tận giết tuyệt mày và con mẹ không biết xấu hỗ của mày đi rồi, đây là tiền cho mày, cầm đi đi!”
“Xoạt” một tiếng, một xấp tiền bay trên không trung, rồi rơi đầy mặt đất.
“Chủ tịch, bên kia có một cô gái đang nhặt tiền.” Thư ký sau lưng nhỏ giọng nói.
Lục Tư Tước nhìn không chớp mắt, đối với cô gái bên kia không có chút nào hứng thú, bước chân anh leng keng có lực cũng không có dừng lại, chỉ là lãnh đạm hiên liễu hiên môi mỏng: “Thư ký Tống, tiêu điểm bây giờ của cậu là cô gái bên kia hay là tiền bên kia, có muốn tôi cho cậu một chút thời gian đi xử lý?”
Thư ký Tống phía sau sợ cả người xuất mò hôi lạnh: “…”
Lục Tư Tước đi tới bên xe, thư ký kéo ra cửa sau xe, anh chuẩn bị đi tới Đúng lúc đó, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói thanh lệ dễ nghe: “Tiên sinh!”
Lục Tư Tước dừng bước chân lại, sau đó ngẳng đầu, một khuôn mặt nhỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà khuynh thành đột nhiên hung hăng xanh vào đáy mắt anh.
Liễu Anh Lạc xuân sắc tươi đẹp nhìn anh, chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, ôn nhu lưu luyến cười với anh: “Tiên sinh, ngài đạp phải tiền của tôi rồi!”
Lục Tư Tước nhìn cô gái trước mắt, cũng nhớ tới câu Phạn văn trên tắm thẻ nhân duyên kia – Bạn ở đây náo, cô ấy đang cười, cùng nhau sánh bước hướng đến thiên hoang địa lão.
Lúc này “đông đông đông”, trên đỉnh tháp cổ xưa của ngôi chùa ngân vang từng tiếng chuông.
Yêu một người, phòng giữ một tòa thành, trọn đời chỉ đủ yêu một người.
Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này viên mãn.
“Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão*.”
*Trời nếu có tình, trời cũng già.
Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán mang theo Tràm Tiểu Liên trở về Hải Thành, dọc theo con đường này Hạ Tịch Quán đều cảm thấy tinh thần không yên, dường như có chuyện gì xảy ra.
Hạ Tịch Quán ghé vào trên cửa sổ, bên ngoài bắt tri bất giác đã bắt đầu mưa, thực sự mưa u ám rơi liên miên, khiến người ta phá lệ rét lạnh.
“Lục tiên sinh, trời mưa rồi.” Hạ Tịch Quán rù rì nói.
Lúc này trên vai ấm áp, Lục Hàn Đình khoác áo khoác ngoài trên người cô: *Ừ, trời mưa, Quán Quán, tay em sao lạnh như thế?”
Trên người Hạ Tịch Quán quả thật rất lạnh, cô cũng không nói rõ sao lại như vậy, cô dựa đầu nhỏ vào bả vai Lục Hàn Đình: “Không có gì.”
Lục Hàn Đình bảo tài xế tăng nhiệt độ trong xe lên, sau đó lại đưa ra cánh tay rắn chắc ôm cô vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ của người mình ủ ấm cô: “Vậy ôm một cái, ôm rồi sẽ lập tức không lạnh nữa.”
“Dạ!” Hạ Tịch Quán gật đầu, chỉ có ở trong lòng Lục Hàn Đình, sự bất an của cô mới có thể giảm bớt một chút.
Rất nhanh, bọn họ về tới Hải Thành, Hải Thành không có mưa, trời trong nắng ấm, rất sáng trong, bọn họ lái xe đi về chốn cũ trước kia.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Lục Hàn Đình nghỉ ngờ chau mi tâm: “Quán Quán, sao anh lại cảm giác như từng đến chỗ này vậy nhỉ?”
Cảm giác quen thuộc này làm cho anh hết sức kỳ quái, dường như anh đã từng trở về.
*“.” Hạ Tịch Quán – Tên ngốc, anh đương nhiên quen thuộc rồi, nơi này là nhà của em, hơn bốn năm trước, em đã từng mang anh trở lại!
Ở chỗ này, anh và cô cùng trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào nhát,… lần đầu tiên của cô, cũng là giao cho anh ở đây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...