Mối tình đầu của bà xảy ra chuyện, bà chạy tới chất vấn ông.
Sắc mặt Lục Tư Tước “xoát” một cái toàn bộ lạnh xuống, mi tâm dâng lên một tầng sương lạnh âm u, ông nhìn Liễu Anh Lạc, lãnh đạm mở miệng: “Hắn bị thương thế nào?”
“Đều là bị thương da thịt, cũng không có gì đáng ngại.”
*Ò, vậy không phải tôi làm.”
Ông nói không phải ông làm.
Liễu Anh Lạc nghỉ ngờ nhìn ông, bởi vì ông là một người đã có tiền án: “Thật? Nhưng…”
Lục Tư Tước đột nhiên đi đến gần một bước, thân thể cao to phủ lên một cái bóng trước mặt Liễu Anh Lạc, ông nhếch môi: “Em biết, nếu như tôi xuất thủ, tuyệt đối sẽ không làm cho hắn chỉ bị thương ngoài da.”
*…” Liễu Anh Lạc lúc đầu chỉ là nghỉ ngờ, hiện tại thái độ ông ngheeng ngang càn rỡ như vậy trực tiếp khiến bà mơ hồ, sau đó máu nóng xông lên não, bà siết quyền: “Lục Tư Tước, tôi sẽ không tin anh, anh chính là một tên âm hiểm hèn hạ, tôi thấy Tô Thành chính là anh sai người đi đánh!”
Bà một mực định tội ông!
Lục Tư Tước chậm rãi híp đôi mắt u trầm, tỏa ra khí tràng sát phạt lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi: “Liễu Anh Lạc, em theo tôi đã nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu tôi sao, Lục Tư Tước tôi còn không luân lạc tới mức phái người đánh một người còn không dám thừa nhận!”
Lục Tư Tước hận không thể bóp chết người người phụ nữ này, bà quả nhiên là vô tâm, bây giờ còn dám chạy tới oan uỗng ông!
Mùi ngai ngái nơi cổ họng lần nữa cuốn tới, Lục Tư Tước nhanh chóng cúi đầu, cúi đầu ho khan vài tiếng.
“Tiên sinh!” Diệp quản gia biến sắc.
Liễu Anh Lạc trong lòng căng thẳng, lúc này đưa tay ra đi túm ống tay áo của ông, trong thanh tuyến đã lộ ra vẻ sốt ruột mình cũng chưa từng phát giác ra: “Lục Tư Tước, anh làm sao vậy, có phải thân thể khó chịu hay không?”
“Buông tay! Đừng chạm vào tôi!” Lục Tư Tước dừng ho lại, vô tình hắt tay bà.
Liễu Anh Lạc không hề phòng bị, ống tay áo của ông từ trong lòng bàn tay của bà tuột đi, cả người bà còn lui về phía sau hai bước.
Lúc này Lý Ngọc đã đi tới: “Lục tổng, anh không sao chứ?
Nơi đây gió lớn, chúng ta lên xe trước đi!”
Lý Ngọc khoác lên cánh tay Lục Tư Tước.
Lần này Lục Tư Tước cũng không từ chối thân mật như vậy, ông lạnh lùng nhìn Liễu Anh Lạc, sau đó mang theo Lý Ngọc rời đi.
Liễu Anh Lạc cứng đờ tại chỗ, hai tay xuôi ở bên người chậm rãi siết thành quyền, viền mắt trắng nõn đột nhiên hồng hồng.
*“Dì Anh Lạc…” Hạ Tịch Quán tiến lên.
“Dì không sao, Quán Quán, dì đi vệ sinh chút.” Liễu Anh Lạc bước nhanh rời đi.
Lục Tư Tước mang theo Lý Ngọc ra đại sảnh sân bay, ông rất nhanh rút cánh tay mình khỏi tay Lý Ngọc, bạc tình cất tiếng: “Cô đi đi.”
Lý Ngọc biết Lục Tư Tước hiện tại tâm tình khó coi, cô ta cũng thức thời: “Được Lục tổng, vậy em đi trước, nhớ gọi điện thoại cho em nhé.”
Lý Ngọc rời đi.
Lục Tư Tước bắn ánh mắt sâm lạnh đến Diệp quản gia sau lưng: “Diệp quản gia, Tô Thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cho ông một cơ hội, hiện tại giải thích rõ cho tôi!”
Hai chân Diệp quản gia mềm nhũn, toát ra mồ hôi lạnh, tới tới rồi, ông cuối cùng cũng lên thớt, kiếp này khó thoát.
Lục Tư Tước là một người đàn ông thâm trầm cơ trí bao nhiêu, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút đã có thể đoán được mờ ám trong này.
“Tiên sinh, tôi… tôi…”
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói thanh lệ dễ nghe: “Bác Lục, đừng làm khó Diệp quản gia nữa ạ, ông ấy nghe lệnh con làm thôi ạ.”
Hạ Tịch Quán tới.
Thấy thiếu phu nhân nhà mình tới, Diệp quản gia sắp khóc đến nơi, uất ức – thiếu phu nhân, cô rốt cuộc đã tới, tôi rất sợ đó.
Đôi mắt u trầm của Lục Tư Tước rơi trên khuôn mặt tuyệt lệ của Hạ Tịch Quán, hừ lạnh một tiếng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...