Giọt nước mắt trong mắt Trầm Tiểu Liên như chặt đứt, không gì sánh được ủy khuất rơi xòa xuống: “Đại ca ca, anh đừng lo cho em, em biết chị Hạ không thích em, chị Hạ sẽ hiểu lầm, em không muốn để anh kẹp ở giữa khó xử.”
Hạ Tịch Quán đột nhiên bị lôi vào: “…
Sao cô cảm giác mình như một con mụ ác độc chuyên chia rẽ uyên ương thê này?
Ánh mắt Lục Hàn Đình cũng chẳng chút động đậy, ngay cả giọng nói cũng bằng bằng không chút phập phồng, anh trầm giọng nói: “Hạ Tịch Quán là người phụ nữ của tôi, mà cô, cái gì cũng không phải, cho nên cô ấy sẽ không hiểu lầm, tôi cũng sẽ không khó xử.”
Trầm Tiểu Liên: *…”
Trầm Tiểu Liên sợ ngây người, ả khiếp sợ kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình trước mắt, anh… anh đến tột cùng có thể làm người thoải mái không, có biết nói chuyện không?
Anh đây là tới cứu ả sao?
Anh là cảm thấy tốc độ ả nhảy lầu quá chậm, muốn đẩy cô à?
Bàn tay xuôi bên người của Trầm Tiểu Liên trong nháy mắt siết thành quyền, trong đôi mắt to ực nước rất nhanh lóe lên vài phần ác độc, tối hôm qua Lục Hàn Đình cố ý gọi ả đứng bên ngoài phòng khách sạn nhục nhã ả, phần nhục nhã kia ả hiện tại còn nhớ trong lòng.
Nhưng Lục Hàn Đình dừng nhục nhã ả chưa ư, chưa hè!.
Truyện Linh Dị
“Đại ca ca, vậy em an tâm rồi, em thật sự sợ mình làm phiền anh, xuất thân em không tốt, mệnh lại khổ, sống mà một chút ý nghĩa cũng không có, anh để em chết đi!” Trầm Tiểu Liên làm bộ lại muốn nhảy xuống.
Lúc này sau lưng truyền tới tiếng nói lãnh đạm của Lục Hàn Đình: “Sự kiên nhẫn của tôi là hữu hạn, nếu cô có ý chọn nhảy lầu, vậy tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô, tôi sẽ sai người nhặt xác cho cô.”
*..” Trầm Tiểu Liên trực tiếp hóa đá trên ban công, chao đảo trong gió.
Nước mắt trên mặt ả bị cơn gió lớn thổi khô, hiện tại ä hết sức xấu hổ, nhảy cũng không được, không nhảy cũng không được, ả cũng không biết quyền chủ động nhảy lầu mà mình chiếm giữ tuyệt đối sau một hồi lại sao đẩy ả tới tình cảnh lúng túng như thé.
Hạ Tịch Quán toàn bộ hành trình thờ ơ lạnh nhạt lấy, cô không nói gì.
Trầm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không nhảy lầu, cái này là cô và Lục Hàn Đình đồng nhận thức, hiện tại Trầm Tiểu Liên diễn xong vở kịch, mà Lục Hàn Đình không dựa theo kịch bản của ả, làm ả bối rồi.
Lúc này bố Trầm mẹ Trằm nhanh chóng mở miệng nói: *Tiểu Liên, con mau xuống đây đi, yêu nhau nhiều cắn nhau đau, vị… vị tiên sinh này là quá lo lắng quan tâm con, cho nên mới nói như vậy, nơi đó nguy hiểm, con mau xuống đây.”
“Đúng vậy Tiểu Liên, bố mẹ biết con không muốn sống với Ngô Hạo, được, bố mẹ đều đồng ý với con, con xem vị tiên sinh này cũng không tệ, về sau để vị tiên sinh này chăm sóc con đi.”
Bồ Trầm mẹ Trằm trực tiếp ÿ lại Lục Hàn Đình, hận không thể đưa Trầm Tiểu Liên đến trên giường Lục Hàn Đình.
Trầm Tiểu Liên thút tha thút thít, không gì sánh được ủy khuất nhìn Lục Hàn Đình, sau đó ả khẽ dịch người, từ trên ban công đi xuống.
“Đại ca ca, xin lỗi, đều là lỗi của em, lần này là em quá tùy.
hứng…” Trầm Tiểu Liên đi tới trước mặt Lục Hàn Đình chủ động nhận sai với anh, nhưng lời vẫn chưa nói hét, Trầm Tiểu Liên hai mắt vừa nhắm, yếu ớt ngắt xỉu.
Thân thể nhỏ yếu của Trằm Tiểu Liên trực tiếp ngã trong lòng Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình vươn tay, nhưng không phải ôm ả, mà là trực tiếp đưa đầy ả tới chỗ Sùng Văn.
Sùng Văn tiếp nhận Tràm Tiểu Liên, sau đó ôm ngang ả lên: “Trầm tiểu thư, để tôi, tôi tới ôm cô.”
Trầm Tiểu Liên ngắt xỉu, thái dương giần giật, Bố Trầm Mẹ Trầm đi tới biệt thự Lục Hàn Đình, bọn họ giống như nhà quê mới lên tỉnh, nhìn nghẹn họng nhìn trân trối.
Bởi vì từ ngữ thiếu thốn, bọn họ một đường “oa oa oa” thán phục.
– Trời ạ, cái biệt thự này thật lớn a, giá trị rất nhiều tiền nhỉ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...