Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Lục Hàn Đình bóp thắt lưng mềm của cô: “Cười cái gì cười, không cho cười!”
“Ah.” Hạ Tịch Quán nhịn xuống chính mình, thế nhưng một lát sau cô lại cười.

Lục Hàn Đình đang chuẩn bị yên lành giáo huấn cô, lúc này một chuỗi chuông du dương đột nhiên vang lên, là điện thoại của anh.

Đã trễ thế này, vẫn còn có người gọi điện thoại cho anh.

“Lục tiên sinh, điện thoại anh reo kìa.”
“Không cần quan tâm.”
Hạ Tịch Quán mặt mày cong cong nhìn anh: “Lục tiên sinh, cú điện thoại là này không phải Trầm Tiểu Liên gọi đến đấychứ?”
Trên khuôn mặt điển trai của Lục Hàn Đình không có chút tâm tình nào lớn, anh hôn lên mặt Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, lúc này không cần nói đến người không quan trọng.”
Hạ Tịch Quán quay đầu, tránh khỏi nụ hôn của anh, cô từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhướng chân mày lá liễu như: cười như không nói: “Lục tiên sinh, không được đổi chủ đề, mau nghe điện thoại đi! Đừng để em Tiểu Liên đợi lâu.”

Lục Hàn Đình cũng ngồi dậy, anh nhếch môi mỏng cười nói: “Ghen?”
Hạ Tịch Quán mặt mày cong cong cười, tiếng nói mềm i: “Lục tiên sinh, anh mẹ nó đã biết em ghen còn hỏi mãi?”
Lục Hàn Đình vươn ngón tay rõ khớp xương nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, trong mặt mày anh tuần tràn ra mềm mại cưng chiều: “Con gái không cho phép nói tục.”
“Vậy khéo quá, em chẳng những thích nói tục còn thích đánh người!” Hạ Tịch Quán đưa chân, một cước đạp Lục Hàn Đình từ trên giường xuống.

Lục Hàn Đình không hề phòng bị, thật sự bị đạp phải, tuy là không có ngã trên mặt đất, thế nhưng hai chân rơi trên thảm, nhìn qua có vẻ chật vật.

Anh xụ mặt xuống.

Anh Lục Hàn Đình cho tới bây giờ chưa từng bị lạnh nhạt như vậy, anh nhíu lại mày kiếm nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ trên giường, khí tràng thâm trầm cường đại toàn bộ đường hoàng tỏa ra, khiến người ta sợ hãi.

Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu nhìn anh, đôi mắt trong vắt ánh lên tia sắc bén: “Lục Hàn Đình, em cho anh biết, em cho anh thời gian đi xử lý Trầm Tiểu Liên này, không phải để cho Trầm Tiểu Liên trong đêm khuya gọi điện thoại cho anh làm em buồn nôn.


Em là kiểu người trong mắt không được phép có một hạt cát, cẩn thận em đạp niềm vui mới của anh đấy, em Hạ Tịch Quán có thể thiếu cái gì, nhưng không thiếu đàn ông!”
“Cuối cùng, đêm nay không cho phép ngủ trên giường em, tự mình ngủ sô pha đi!” Nói xong, Hạ Tịch Quán chui vào.

trong chăn, không để ý tới anh, đá anh ra ngoài.

Lục Hàn Đình đóng băng tại chỗ, gương mặt anh tuần đều cứng lại, con mèo hoang này!
Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, trên màn hình nhảy ra ba chữ “Trầm Tiểu Liên”, Trầm Tiểu Liên gọi tới.

Anh không nhận, Trầm Tiểu Liên còn không ngừng gọi.

Lục Hàn Đình mím môi, sau đó cầm điện thoại trên tủ giường lên, anh ấn phím nhận nghe: “Alo.”
Giọng nói như hoàng oanh vô hại của Trầm Tiểu Liên nhanh chóng truyền tới: “Lục tiên sinh, em gọi điện thoại trễ quá, có phải quấy rầy em nghỉ ngơi rồi không?”
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên thân ảnh mềm mại của Hạ Tịch Quán, nhàn nhạt mở miệng nói: “Có việc?”
“Em có việc, ta có việc rất quan trọng muốn tìm anh gắp, Lục tiên sinh, anh đang ở đâu, hiện tại em đi tìm anh, có thể chứ?”
Trằm Tiểu Liên muốn đi qua tìm anh, giữa đêm hôm khuya khoắc trong đàm luận với anh rắt việc trọng yếu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui