Lục Tư Tước siết lại cổ tay bà, cưỡng chế tính đẩy bà vào ghề.
Liễu Anh Lạc nhanh chóng giãy giụa: “Lục Tư Tước, anh buông ra, tôi không muốn lên xe anh!”
“Em có thể ngậm miệng, hiện tại tôi không muốn nghe em nói chuyện!”
“Lục Tư Tước!” Liễu Anh Lạc dùng sức đầy ông ra.
Bàn tay to xuôi ở bên người Lục Tư Tước nhanh chóng siết thành quyền, gương mặt âm trầm có thể nặn ra nước: “Liễu Anh Lạc, sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn, em nhất thiết phải chọc tôi tức giận?”
Liễu Anh Lạc nhìn ông một cái, xoay người rời đi.
Bà đứng ở ven đường, tự tay gọi một chiếc xe taxi: “Bác tài, mau lái nhanh chút ạ.”
Lục Tư Tước đứng tại chỗ, ông nhìn xe taxi kia mang Liễu Anh Lạc đi, đáy mắt của ông đã nhắc lên mưa rền gió dữ, người người phụ nữ này! Bà dám! Bà đã vậy còn quá dám!
Mấy giây sau, Lục Tư Tước quay người lên chỗ điều khiển, ông đạp chân ga, xe sang phóng nhanh ở trên đường.
Trong xe “ting” một tiếng, điện thoại của ông vang lên, tin nhắn tới.
Là Tiểu Lục Thần Dịch gửi tới.
Lục Tư Tước mở ra, Tiểu Lục Thần Dịch nhắn máy chữ – sáng tỏ rồi.
Lục Tư Tước đóng tin nhắn, sau đó ném điện thoại vào chỗ cạnh tài xế, ông cuộn kính xe xuống, tùy ý để gió lạnh bên ngoài xông vào, chỉ có như vậy ông có thể hô hấp.
Trên xe taxi phía trước, tài xế mở miệng nói: “Ôi, phía sau sao lại có một chiếc xe sang trọng vẫn theo chúng ta?”
Liễu Anh Lạc lúc đầu đang nhìn điện thoại của mình, bà cũng nhận được tin nhắn, là Tiểu Bì Bì gửi tới, bây giờ nghe tài xế nói, bà nhanh chóng quay đầu, bà xuyên qua kính chắn gió phía sau, Lục Tư Tước lái ra xe đuổi tới, một đường theo bà.
Ông đang làm gì?
Ông không đến bệnh viện thăm Nhân Nhân sao?
Bà đã nói thành như vậy, ông sao còn đi theo?
Liễu Anh Lạc nhìn xe ông, dưới ánh đèn đường sáng chói chiếc xe ấy ánh lên vẻ xa hoa lóa mắt, giống như con người của ông.
“Chúng ta có nên dừng xe lại hay không?” Lúc này tài xế hỏi.
Liễu Anh Lạc chậm rãi quay người lại, không hề nhìn Lục Tư Tước, bà thản nhiên nói: “Không, chúng ta cứ lái phần mình, anh ta thích thì để anh ta đi theo đi!”
“Được”
Liễu Anh Lạc thõng xuống hàng mi nhỏ dài – Lục Tư Tước, trở về đi, van cầu anh, van cầu anh… đừng trở lại dụ dỗ em.
Liễu Anh Lạc về tới căn hộ, Tiểu Bì Bì đợi đã lâu: “Bà nội, bà đã về?”
Liễu Anh Lạc nhanh chóng thương yêu ôm lấy Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, vừa rồi con gửi tin cho bà chuyện gì xảy ra, vì sao con nói bà bác Nhân Nhân của con không có việc gì?”
Tiểu Bì Bì cười nói: “Bởi vì lúc mẹ rời đi để lại một viên kim hoàn, bà bác Nhân Nhân có kim hoàn che chở, tạm thời không sao đâu ạ, nhưng viên kim hoàn này chỉ có thể bảo vệ bà bác Nhân Nhân ba buổi tối, nói cách khác, trong ba ngày mẹ phải nhanh chóng trở về, bằng không bà bác Nhân Nhân thần tiên cũng khó cứu.”
Liễu Anh Lạc căng thẳng trong lòng, ba ngày nay Quán Quán có thể về kịp không?
Nếu như không kịp, vậy phải làm thế nào?
“Bà nội, bà đã rất mệt mỏi rồi, bà mau trở về phòng tắm rửa sau đó ngủ đi, ba ngày nay bà đừng đi nơi nào cả, chỉ cần đợi ở chỗ này là được.”
“Nhưng, bà muốn đến bệnh viện nhìn, bà muốn nhìn Nhân Nhân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...