Bà chỉ nói chuyện với A Đình, trong mắt chỉ có A Đình, từ đêm đó ông đi rồi, bà không chủ động liên lạc ông, dường như đã quên mắt ông.
Ông cũng thật lâu không chạm qua bà, thiếu niên chung tình lúc trẻ từ đó về sau chính là trung tình trọn đời, trước đây chưa từng nghĩ tới ông sẽ yêu cô gái như thế nào, hiện tại ngoại trừ bà, đã không cách nào thích những người khác nữa.
Ông phát hiện mình bắt đầu hoài niệm bà, nhớ nhung bà, thế nhưng xuất phát từ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình, ông tuyệt đối không cho phép ông lại chủ động trở về tìm bà.
Đúng lúc, khi đó Liễu Chiêu Đệ nói ra, muốn nhận A Đình, giao cho bà ta nuôi nắng.
Ông đồng ý.
Tiểu tâm tư đó Liễu Chiêu Đệ cũng không đủ ông nhìn, ông nghĩ tới chính là, bà yêu A Đình đến thế nào, nếu như Liễu Chiêu Đệ động đến A Đình của bà, bà nhất định sẽ chủ động tới tìm ông, đi cầu ông.
Quả nhiên buổi tối ngày nào đó, bà tìm tới, mà ông đã trở về trước giờ so với hành trình sắp xếp đã ban đầu, ông chính là đợi bà.
Nhưng ông không nghĩ đến bà mang dao theo người, từ một lần kia bà đắm mình tự sát được ông cứu trở về, bà rốt cuộc lại mang theo dao.
Một cảm giác khủng hoảng từ trong lòng lan tràn đến, ông giơ tay, mạnh mẽ tát bà một bạt tai.
Bà ấy lúc đã gầy gò như một cánh diều, một cái tát của ông xuống phía dưới, bà trực tiếp ngã trên mặt đất, má phải đều đỏ sưng lên.
Tay ông đang run rẩy, cô gái ông yêu sâu đậm cắt giữ kỹ trong lòng, tại thời điểm ông đau nhất, ông cũng không cam lòng chạm vào bà một cái, thế nhưng ông lại hung hăng cho bà một bạt tai.
Ông ngồi xổm người xuống, ôm bà thật chặt vào trong ngực mình, giờ phút đó ông sợ, thật sự sợ, ông sợ có một ngày bà sẽ rời khỏi ông đi xa.
Ông cảm giác bà chính là hạt cát ông gắt gao siết ở trong lòng bàn tay, ông càng siết chặt, bà càng chảy nhanh.
Lễ nào… bà thực sự chán ghét ông tới loại mức này sao?
Sau lần kia, ông thuận thế về phòng Kiều, ông lùi lại rất nhiều công việc, bắt đầu ở cùng bà.
Không biết làm sao, thân thẻ và tinh thần của bà vẫn không tốt, khẩu vị rất kém, ông ép buộc bà ăn, bà sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời, thế nhưng quay đầu liền không nhịn nhỗ ra toàn bộ.
Bác sĩ lén lút đã sớm nói với ông, trong bụng của bà là con trai.
Đứa con trai này tính cách rất an tĩnh, về sau trưởng thành chắc chắn sẽ giống như bà, lúc đó ông không cho là đúng, trong rất nhiều năm sau này ông nhìn Tử Tiễn càng lớn càng trong trẻo lạnh lùng mà phong hoa, thực sự là cực kỳ giống bà.
Lúc đó, ông sẽ không định lưu đứa bé này, ông Lục Tư: Tước tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ của mình sinh hạ con trai của người đàn ông khác.
Nhưng, thân thể bà quá kém, nếu như mạnh mẽ nạo thai bà, bác sĩ nói khẳng định bà sẽ không chịu nổi, hơn nữa bà đã rất chán ghét ông, ấy vậy mà lòng ông chợt dâng mắấy phần khiếp đảm, sợ thực sự đẩy bà vào trong tuyệt cảnh.
Cho nên, ông vẫn đợi đến khi bà chín tháng mới động thủ.
Trong phòng Kiều đều là người của ông, ông muốn chơi chút thủ đoạn, làm cho đứa bé này sinh ra chết non, là chuyện dễ dàng.
Thế nhưng ông không nghĩ đến bà đã nhạy bén nhận ra, khi đó sinh non, bà toàn thân đều là mồ hôi lạnh nằm ở trên giường, rõ ràng một người nhỏ yếu như vậy, nhưng ở khi đó bạo phát ra năng lượng lớn như vậy, trở nên quả quyết mà cương liệt như vậy, bà quát lớn tắt cả bác sĩ và y tá, ngat lúc nước ối chảy hét, thai nhi sắp hít thở không thông mà chết, lấy dao giải phẫu của bác sĩ ra, trực tiếp mỗ bụng mình ra, lấy ra đứa bé bên trong.
Bà căn bản cũng không tiêm gây tê, cứ như vậy mổ bụng lấy con, bà còn chưa kịp nhìn con, cả người đã ngã gục.
Đứa bé, dĩ nhiên liền rơi xuống trong tay ông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...