Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Liễu Anh Lạc cảm thấy hơi khát, nên bà hớp một ngụm trà.

Rất nhanh, bà đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt càng ngày càng nặng, bà rất muốn ngủ.

Liễu Anh Lạc ngã xuống trên ghế salon mềm mại, đang ngủ.

Bà lại mơ một giắc mơ rất dài rất dài.

Bà mơ tới chính mình đang ngủ, Diệp quản gia bên người nói: “Tiên sinh, phu nhân đã ngủ rồi.”
Lục Tư Tước tới.


Lục Tư Tước đã tắm xong, trên người một mặc đồ ngủ tơ lụa, ông tắm xong mang theo vẻ nhẹ nhàng khoan khoái So với ngày thường càng thêm trẻ tuổi anh tuần.

Lục Tư Tước đi tới, ôm ngang bà lên, lên lầu, đẩy ra phòng ngủ chính, đặt bà trên giường lớn ở phòng ngủ chính.

Ông giơ tay, ngón tay rõ ràng khớp xương đi tới trên cúc áo sườn xám của bà, bắt đầu cởi váy bà.

Liễu Anh Lạc cảm giác giác mơ này lại bắt đầu, đã hơn một lần như vậy, đặc biệt chân thực, bà bất an muốn di chuyển, thế nhưng thân thể mềm mại vô lực, chỉ có thể để ông bắt nạt.

Lục Tư Tước cũng không nói gì, chỉ cởi váy áo bà, hơn nữa còn là quen tay hay làm, nhìn ra được ông vẫn tâm tình không tốt, giống với lúc còn trẻ nhau chỉ muốn tìm thoải mái trên người bà, muốn để mình thoải mái.

Rất nhanh ông cúi đầu, môi mỏng phủ trên vành tai của bà bắt đầu hôn, còn ác liệt nói một câu: “Nói dáng em đẹp rồi em còn không hài lòng, rõ ràng là đẹp mà.”
Lúc này ngoài cửa lớn biệt thự, một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng trên sân cỏ, sau đó một người xuống xe, là Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ tới, suốt đêm chạy từ Đề Đô đến.

Liễu Chiêu Đệ bảo dưỡng rất tốt, bà ta uốn tóc, đeo trang sức trang nhã tinh xảo, đạp giày cao gót lắc mông hùng dũng dương dương tự đắc đi tới trước cửa biệt thự, sau đó nhắn chuông cửa.

Rất nhanh, biệt thự cửa mở ra, Liễu Chiêu Đệ tưởng là Lục Tư Tước, bà ta lộ ra nụ cười kiều my: “Tư Tước…”

Thế nhưng nụ cười của bà ta trực tiếp cứng lại rồi, bởi vì không phải là Lục Tư Tước, mà là Diệp quản gia.

Diệp quản gia nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ phu nhân, sao cô lại tới đây?”
“Lẽ nào tôi không thể tới sao, Tư Tước đã tới Hoa Tây Châu rất lâu, tôi đây làm vợ đương nhiên phải qua đây cùng anh ấy, Tư Tước đâu, tôi đi vào tìm anh áy.” Liễu Chiêu Đệ muốn đi vào.

“Chiêu Đễ phu nhân, cô không thể đi vào.” Diệp quản gia ngăn cản Liễu Chiêu Đệ, chặn bà ta ngoài cửa.

Liễu Chiêu Đệ biến sắc: “Diệp quản gia, gan ông to quá đấy, tôi là Lục phu nhân, là nữ chủ nhân của ông, ông dám cản tôi?”
*Xin lỗi Chiêu Đệ phu nhân, cô không thể vào, tiên sinh hiện tại bề bộn nhiêu việc, cũng sẽ không gặp cô.”
Liễu Chiêu Đệ dường như đã đoán được cái gì, bà ngắng đầu nhìn về phía bên trong: “Có phải… Liễu Anh Lạc ở bên trong không?”
Diệp quản gia: “Nếu Chiêu Đệ phu nhân đã đoán được, vậy đi về đi! Đừng tự tìm khó chịu nữa.”
Liễu Chiêu Đệ biết Liễu Anh Lạc đã về, nhưng bà không biết Liễu Anh Lạc đã ở củng liền cùng Lục Tư Tước quá nhanh như thế, bây giờ đêm đã khuya, Liễu Anh Lạc ngủ lại nơi đây, Liễu Chiêu Đệ sẽ không ngu đến mức cho là bọn họ đang uống trà nói chuyện phiếm.


Bọn họ bây giờ đang làm gì bên trong?
Liễu Chiêu Đệ nổi trận lôi đình, nghĩ đến bọn họ có khả năng ở bên trong vui vẻ lăn giường, bà ta càng cào tim cào phổi khó chịu: “Cái gì mà tôi tự tìm khó chịu, tôi là Lục phu nhân, Liễu Anh Lạc dám câu dẫn chồng tôi, chính là một con tiểu tam không biết xấu hổ, Diệp quản gia, tránh ra, để cho tôi đi vào!”
Liễu Chiêu Đệ đã chuẩn bị xong dáng vẻ vợ cả đi vào.

“Chiêu Đệ phu nhân, tôi tôn xưng cô một tiếng phu nhân, chẳng lẽ cô thực sự xem chính mình làm phu nhân ư?”
Diệp quản gia nói.

Liễu Chiêu Đệ cứng đò, cái gì?
Diệp quản gia làm việc ở Lục gia mấy chục năm, vẫn có mấy phần uy nghiêm, ông nhàn nhạt nhìn Liễu Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ phu nhân, tiên sinh và phu nhân còn chưa ly hôn, con tiểu tam không biết xấu hồ kia sao nghe như… tự cô đang mắng cô thé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui