Hạ Tịch Quán thu hết vẻ chột dạ của Sùng Văn vào mắt, nhưng cô không nói gì thêm: “Lục Hàn Đình đâu, ở trên lầu?”
Nói rồi cô nhắc chân đi lên lầu tìm Lục Hàn Đình.
“Hạ tiểu thư…” Sùng Văn nhanh chóng chặn Hạ Tịch Quán: “Hạ tiểu thư, nếu không cô ngồi đây trước một chút, tôi đi báo chủ tử.”
Hạ Tịch Quán dừng bước, cô ưỡn thẳng lưng, đôi mắt sáng nhìn Sùng Văn, bật ra hai chữ: “Tránh ra!”
Da đầu Sùng Văn tê rằn, Hạ Tịch Quán không phải cô gái bình thường, cô là cô gái của Lan Lâu, một thân quyết đoán không chút nào kém chủ tử nhà mình, anh ta nào còn dám cản?
Sùng Văn ngoan ngoãn lui sang một bên, anh ở trong lòng chao ôi một tiếng – chủ tử, tôi nói rồi mà, anh chơi với lửa có ngày chết cháy, anh toi đời rồi!
Hạ Tịch Quán lên lầu, trực tiếp tự tay đầy ra phòng khách cửa phòng, trong phòng mùi nước khử trùng gay mũi, bên trong có rất nhiều bác sĩ và y tá, bọn họ đang xử lý vết thương cho Trầm Tiểu Liên.
Trầm Tiểu Liên thay đổi váy trắng dài, mềm yếu nằm trên giường, khi vết thương đụng tới nước khử trùng, cô ta rên lên, đôi mắt to ươn ướt đỏ, thực sự là đáng yêu không nói ra được.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng ở một bên, đang nhìn bác sĩ xử lý vét thương cho Trầm Tiểu Liên.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lục Hàn Đình quay đầu, rất nhanh đã thấy được đứng Hạ Tịch Quán ở cạnh của.
“Quán Quán, sao em lại tới đây?” Lục Hàn Đình nhanh chóng nhắc chân dài đi tới, cầm bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán.
Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán treo ý cười, còn mặt mày cong cong chớp mi: “Nghe nói anh nhặt một cô gái về, cho nên em tới nhìn thử.”
Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhãn phong sắc bén như có như không thổi qua Sùng Văn sau lưng.
Sùng Văn đổ mồ hôi lạnh – Chủ tử, chuyện này không liên quan đến tôi!
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán từ khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình chuyển tới trên khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Liên, chỉ thấy Trầm Tiểu Liên cũng nâng lên cặp mắt mắt to đo đỏ, động lòng người nhìn cô.
Hạ Tịch Quán đi tới bên giường, cô từ trên cao nhìn xuống Trằm Tiểu Liên, sau đó hướng về phía Lục Hàn Đình nhẹ nhàng cười: “Cô ấy là ai vậy Lục tiên sinh.”
Lục Hàn Đình đã cảm thấy đêm nay Hạ Tịch Quán cười phá lệ rực rỡ, anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ mềm mại của cô: “Cô ấy tên là Trầm Tiểu Liên.”
“Đại ca ca, em…” Trầm Tiểu Liên mềm yếu lên tiếng.
Hạ Tịch Quán căn bản không nhìn cô ta, lên tiếng cắt đứt lời của cô ta: “Đại ca ca? Lục tiên sinh, em sao không biết dì Anh Lạc từ lúc nào sinh cho anh cô em gái thế? Đây là em gái ruột, hay là em gái mưa?”
Lục Hàn Đình nhanh chóng mím đôi môi mỏng, anh vươn cánh tay ôm vòng eo của Hạ Tịch Quán, ở bên tai thấp giọng dỗ cô: “Quán Quán, đừng quậy, em gái mưa của anh là ai em còn không biết à? Cô ấy là Trầm Tiểu Liên, hôm mưa kia xe anh đụng phải cô ấy, nên mang cô ấy về.”
Từ lúc Hạ Tịch Quán tiến đến, còn không có chính diện phản ứng qua Trầm Tiểu Liên, cô chỉ là cùng Lục Hàn Đình nói chuyện, một thân khí tràng chính cung nương nương đè bẹp vẻ đáng yêu của đóa bạch liên hoa Trầm Tiểu Liên, hỏa lực rát lớn.
Trầm Tiểu Liên ngồi trên giường, sắc mặt đã trắng bệch không có chút huyết sắc nào, Hạ Tịch Quán hoàn mỹ diễn dịch một câu – Ở trước mặt tôi, cô ngay cả phần chen miệng cũng không có!
Cạnh cửa Sùng Văn không thể không giơ ngón tay cái lên cho Hạ Tịch Quán, Hạ tiểu thư ra quân, quả nhiên là không giống với người thường.
Hạ Tịch Quán đẩy Lục Hàn Đình, ra cô dường như đột nhiên nghĩ tới còn có một nhân vật như Trầm Tiểu Liên, lên tiếng nói: “Sùng Văn, qua đây mang cho tôi cái ghế.”
“Yes Sir!” Sùng Văn nhanh chóng tiến lên, đưa đến một cái cái ghế: “Hạ tiểu thư, mời ngồi.”
Hạ Tịch Quán ngồi xuống, an vị ở bên giường, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng Trầm Tiểu Liên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...