Lúc Lục Hàn Đình ra khỏi Cửu Lăng vương phủ, Hạ Tịch Quán đã không thấy đâu.
“Chủ tử, vừa rồi Hạ tiểu thư đi trước, cô ấy dường như chuyện gì khó giải quyết, không chờ anh.” Sùng Văn tiến lên cung kính nói.
Anh sốt ruột lo đi nhanh ra, cô lại bỏ đi trước, vật nhỏ không có lương tâm!
Lục Hàn Đình: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Vâng, chủ tử.” Sùng Văn cung kính kéo ra cửa sau xe, Lục Hàn Đình lên xe.
Rolls-Royce limo phóng như bay trên đường, rất nhanh, bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa.
“Chủ tử, trời mưa.” Sùng Văn nói.
Lục Hàn Đình ngẳắng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, thực sự trời mưa, hơn nữa còn là mưa như: thác lũ.
Lúc này trong mưa to đột nhiên vọt tới một người, chợt đâm vào thân xe.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Sùng Văn nhanh chóng đạp phanh lại: “Chủ tử, hình như chúng ta đụng vào một người.”
Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng: “Xuống xe nhìn.”
Sùng Văn nhanh chóng xuống xe, chỉ thấy thân ảnh nhỏ yếu ngã xuống trước xe, là một cô gái, cái trán cô gái đã bị đâm chảy máu, ngã trên mặt đất hôn mê bát tỉnh.
“Cô gì ơi… Cô ơi…” Sùng Văn kêu vài tiếng, nhưng cô gái trên đất không phản ứng chút nào.
Lục Hàn Đình cũng xuống xe, anh nhìn cô gái hôn mê bắt tỉnh trên mặt đất thấp giọng nói: “Mau đưa cô gái đến bệnh viện.”
“Vâng.” Sùng Văn ôm ngang cô gái đó lên.
Lúc này khối ngọc bội trên cổ cô gái rớt ra, Lục Hàn Đình nhìn thoáng qua, con ngươi thâm thúy đột nhiên co rụt.
Khối ngọc bội này quá quen thuộc, phía trên còn khác lại một chữ Lục.
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhận ra, đây là đồ của anh.
Nếu như không nhớ lầm, anh đã từng đưa khối ngọc bội này đưa cho Hạ Nghiên Nghiên.
Hơn mười năm trước anh làn đầu đi đến Hải Thành, thiếu chút nữa bị chết trong băng thiên tuyết địa kia, có một cô gái cứu anh, trong trời ban đêm đây tuyết, cô bé kia ôm anh, dùng nhiệt độ của chính mình sưởi ấm anh, không ngừng cho anh ấm áp và sức mạnh sống tiếp, cô bé kia cũng trở thành nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Chỉ nhưng, sau đó Hạ Nghiên Nghiên cằm khối ngọc bội kia tìm được anh.
Hiện tại, khối ngọc bội này dĩ nhiên xuất hiện ở trên người cô bé này.
“Chờ một chút.” Lục Hàn Đình đột nhiên lên tiếng nói.
Sùng Văn ngừng lại: “Chủ tử, làm sao vậy?”
Lục Hàn Đình tự tay nâng lên khối ngọc bội kia, khối ngọc bội này là thật, thiên chân vạn xác, vật của anh anh sẽ không nhận sai.
Lẽ nào, lúc đó Hạ Nghiên Nghiên cầm một khối ngọc bội giả tới tìm anh?
Năm đó người chân chính cứu anh căn bản không phải là Hạ Nghiên Nghiên, mà là cô bé trước mắt này.
Nói chung, đột nhiên xuất hiện cô gái bí ẩn.
“Trước mang cô ta về biệt thự, sau đó gọi bác sĩ tư nhân qua.” Lục Hàn Đình sửa lời.
Sùng Văn sửng sót, chủ tử muốn mang cô gái hôn mê này về trong biệt thự?
Cái này…
Lục Hàn Đình lại bỏ thêm một câu: “Chuyện này trước không nên để cho Hạ tiểu thư biết, hiểu chưa?”
Sùng Văn một mồ hôi lạnh: “Vâng, chủ tử.”
Lục Hàn Đình mang cô gái về biệt thự, bác sĩ tư nhân tới: “Lục tổng, bệnh nhân cũng không có gì trở ngại, chắc rất nhanh sẽ tỉnh, thời gian dài cô ấy chịu hành hạ, lại thêm dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể hư nhược lại đụng phải xe nên mới phải té xỉu, sau này cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Sùng Văn tiễn bác sĩ tư nhân đi.
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng bên giường, anh nhìn cô gái trên giường, cô gái nhìn hết sức nhỏ bé và yếu ớt, nhưng khuôn mặt tỉnh xảo như trứng ngỗng, còn mang theo một chút suy yếu như cành liễu, điềm đạm đáng yêu, là loại làm cho đàn ông nhìn liền có ý muốn bảo vệ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...