Ánh mắt của anh bình tĩnh không lay động, nhưng bên trong giống như hai vực sâu, như thể hút linh hồn ả ngã vào, rất nguy hiểm.
Da đầu Thượng Quan Mật Nhi tê rằn, cũng không dám động.
Lúc này A Dạ nhàn nhạt thu mắt, nhắc chân cũng muốn đi.
Thượng Quan Mật Nhi không biết mình làm sao nữa, tại Sao ả lại bị một tên thủ hạ thấp kém dọa sợ, hiện tại ả u oán nhìn A Dạ, cái này A Dạ đối với ả hết sức bạc tình lãnh khốc, nhưng anh đối với Hạ Tịch Quán nhiệt tình như lửa.
Ä đến tột cùng nơi nào không bằng Hạ Tịch Quán chứ?
Một tên thủ hạ mà thôi, nếu như ả mời gọi, ả cũng không tin không bắt được anh!
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đi lên trước, ả giơ tay lên nâng trán, giả bộ thân thể không khỏe: “Ai nha, đầu tôi thật là chóng mặt, A Dạ, mau mau dìu tôi một cái.”
Thượng Quan Mật Nhi trực tiếp ngã xuống trong lòng A Dạ.
Mỹ nhân trong ngực, ả chủ động lả lơi mời gọi, ả cũng không tin A Dạ sẽ không mắc câu.
Thượng Quan Mật Nhi vừa nghĩ vừa nhếch đôi môi đỏ mọng, ả đang suy nghĩ, A Dạ này nhìn vóc người rất đẹp, tựa như siêu mẫu quốc tế ấy, ngã vào trong ngực của anh nhất định rất thoải mái! Hì hì…
Thượng Quan Mật Nhi chờ A Dạ ôm mình, thế nhưng rất nhanh “cốp” một tiếng, ả có một nụ hôn rất chỉ là nóng bỏng với đất mẹ.
Ä ngã nhào xuống đắt.
Đau đớn kịch liệt bắt ngờ đánh tới, Thượng Quan Mật Nhi đau đến chảy nước mắt, vô cùng chật vật.
Chuyện gì xảy ra thế?
Thượng Quan Mật Nhi ngẳng đầu nhìn A Dạ, vừa rồi lúc ả ngã A Dạ đã tránh sang một bên, đến vạt áo cũng chẳng để ả chạm.
Buồn cười!
Thượng Quan Mật Nhi từ thiên đường ngã vào địa ngục, ả chật vật vừa uất ức nhìn A Dạ: “A Dạ, anh!”
A Dạ từ trên cao liếc mắt xuống ả, nhấc chân bỏ đi.
Thượng Quan Mật Nhi quả thực tức muốn hộc máu, ả phát hiện A Dạ này thật sự là quá ngông cuồng.
Một thủ hạ nho nhỏ mà còn giữ giá hơn cả chủ tử!
Rời khỏi Lưu Tô Quán, Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi ngồi xe sang rời đi, Hạ Tịch Quán và A Dạ ngồi ở phía sau chiêc xe kia.
A Dạ chuyên chú lật xem văn kiện trong tay, Hạ Tịch Quán buồn chán, cộng thêm đêm qua ngủ không được ngon giấc, nên cô nhắm mắt ngủ.
A Dạ ngước mắt, nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô cứ cà gật cà gù, giống như gà con mỗ thóc.
Lúc này xe bỗng cua, theo quán tính thân thể mềm mại của cô trực tiếp dán lên người anh.
A Dạ nhanh chóng bỏ lại văn kiện, giang hai cánh tay, ôm lấy thân thể nghiêng ngả của cô.
Không giống với mùi nước hoa hỗn tạp trên người Thượng Quan Mật Nhi, trên người cô tỏa ra mùi hương cơ: thể sạch sẽ trong veo của thiếu nữ.
Cơ thể của cô rất mềm mại, mềm như không xương, A Dạ thu cánh tay, ôm cô ngồi bên cạnh mình.
Hạ Tịch Quán cũng không tỉnh, cái miệng nhỏ đỏ bừng khẽ mở, lầm bẩm một tiếng, rồi ngủ tiếp.
Con heo nhỏ.
A Dạ cầm văn kiện lên đọc.
Lúc này trên vai anh mềm xuống, đầu nhỏ của cô dựa tới.
Hơi thở ngọt ngào phả lên trên cần cổ của anh.
Chữ trong văn kiện cũng không xem được nữa, nơi đầu mũi đều quanh quản mùi thơm trên người cô, A Dạ dứt khoát đặt văn kiện xuống.
Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay trên vai.
Hàng mi cong dài an tĩnh rũ xuống, giống như cái quạt nhỏ, cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng bên trong.
Ký ức tối hôm qua từng chút xíu sống lại, máu nóng sôi trào.
Trên đời này không thiếu phụ nữ, nhưng anh chỉ thích mỗi mình cô.
A Dạ thấp mắt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hạ Tịch Quán nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang ăn một viên kẹo, kẹo mềm ngọt, thơm lừng ngon miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...