Hạ Tịch Quán rút mấy tờ giấy khăn, lau quần anh.
Dư quang trong mắt, cô thấy yết hầu nhô ra của A Dạ trên dưới lăn hai cái, sau đó trên quần anh sưng lên một bọc rõ ràng.
Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhiễm hồng, giơ tay lên đã đập khăn tay vào trên mặt của anh.
A Dạ cũng không tránh, chỉ là cười nhẹ nói: “Đập tôi làm gì?”
Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong vắt tỏa ra ánh sáng lung linh: “Tôi như thấy được bạn cũ.”
“Bạn cũ nào?”
“Chính là người bạn… tài đại, khí cũng to kia.”
Cặp mắt sâu hẹp giấu dưới mũ lưỡi trai của A Dạ chợt híp lại, đuôi lông mày tràn ra mị hoặc: “Nhớ người bạn cũ đó à?
Lúc này Thượng Quan Mật Nhi đã đi tới, đúng dịp thấy một màn này, Hạ Tịch Quán ngồi trên đùi một thủ hạ, tư thế hai người ái muội, không khí nóng rực.
Thượng Quan Mật Nhi chê cười một phen: “Tiểu nha hoàn, hiện tại Lục Hàn Đình thích tao, chẳng thèm đếm xỉa đến mày, mày lại chạy tới câu dẫn thằng thủ hạ địa vị thấp hèn ư2”
Hạ Tịch Quán thực sự cảm thấy, chỉ số IQ của Thượng Quan Mật Nhi này cần phải nâng cao.
Nhưng Thượng Quan Mật Nhi tới thật đúng lúc, ả không đến, người đàn ông này không biết muốn dây dưa cô đến khi nào.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng thẳng, cô nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Quả thật tao coi trọng vị thủ hạ địa vị thấp hèn này, tuy địa vị anh ấy hèn mọn một chút, thế nhưng…”
Hạ Tịch Quán tiến lên, nhỏ giọng nói bên tai Thượng Quan Mật Nhi: “Anh ấy có vốn liếng để kiêu ngạo.”
Những lời này rất ái muội, tính ám chỉ mười phần, Thượng Quan Mật Nhi bỗng hạ mắt, nhìn về phía quàn A Dạ.
Quần ẩm ướt một mảng nhỏ, ngay trên bộ vị mẫn cảm, Thượng Quan Mật Nhi nhìn thoáng qua, mặt liền nỗ tung.
“Thế nào? Đáng để kiêu ngạo hơn Lục tổng nhỉ?” Hạ Tịch Quán cười híp mắt nói.
Trái tim Thượng Quan Mật Nhi “bang bang” nhảy loạn, ả đã ngủ với Lục Hàn Đình, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thế nhưng Lục Hàn Đình thật sự không bằng….
thủ hạ này… Trời ạ, ả suy nghĩ cái gì vậy?
Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tỉnh táo, ả phát hiện mình bị Hạ Tịch Quán đầu độc.
Thượng Quan Mật Nhi thu hồi ánh mát, ả nhìn Hạ Tịch Quán: “Không ngờ mày trông thanh thuần động lòng người như thê, trong xương lại như vậy…”
“Như vậy cái gì? Vừa rồi tao cũng không nói gì, đầu mày suy nghĩ đen tối còn đổ thừa tao?”
“Mày!” Thượng Quan Mật Nhi cứng họng.
Chặn họng Thượng Quan Mật Nhi xong, Hạ Tịch Quán lại liếc mắt nhìn A Dạ.
A Dạ cũng nhìn cô, chỉ thấy trong đôi mắt trong vắt của cô gái lóe ra vẻ tinh ranh, đẹp đẽ, còn có mấy phần trêu cọt anh ác liệt, sóng sánh lưu chuyển, câu lòng người ngứa ngáy.
Cõi đời này có hàng ngàn hàng vạn cô gái, nhưng linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
Cô rất mê người.
Hạ Tịch Quán cười cười xoay người đi.
A Dạ nhìn tiếu ảnh cô đi xa, đôi mắt sâu thẳm dưới mũ lưỡi trai chu du trên dáng người yêu kiều đó, đầu lưỡi liếm bờ môi mỏng khô ráo, anh cúi đầu cười một tiếng.
Một màn này đều bị Thượng Quan Mật Nhi thu hết vào mắt, Thượng Quan Mật Nhi nhìn ánh mắt A Dạ càn quét trên người Hạ Tịch Quán, là ánh mắt đàn ông si mê phụ nữ, rất không đứng đán.
Thượng Quan Mật Nhi ghen tị siết chặt nắm tay.
Lúc này A Dạ đứng dậy, đi lấy giấy.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn dáng người A Dạ cao to, tuy là trên người chỉ là quần đen áo đen thông thường, thế nhưng lại sinh ra cảm giác hàng hiệu đẳng cấp.
Khí chất một người đàn ông so với bề ngoài anh tuần còn quan trọng hơn, bởi vì khí chất là tổ hợp của quyền lợi, tiền tài, thân phận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...