Lục Hàn Đình, Quán Quán đã từng chết một lần vì anh!
Hiện tại tai Lục Hàn Đình không ngừng quanh quần những lời này, đầu óc anh trồng rỗng, thậm chí quên đi cả hít thở.
Anh chưa từng tưởng tượng, bây giờ cũng không dám tưởng tượng, khi cô quay về Lan Lâu Cổ Quốc đến tột cùng đã trải qua những gì.
“Lúc đó trái tim Quán Quán đột nhiên dừng đập, Nữ vương đại nhân lúc đó đã dùng kim phong bế trái tim Quán Quán, để lưu lại một hơi tàn cho Quán Quán, nhưng kể từ ngày đó, Quán Quán liền lâm vào giác ngủ say đằng đãng, mãi đến trước đây không lâu Quán Quán liền thức tỉnh.”
“Chuyện đầu tiên sau khi Quán Quán tỉnh dậy chắc Lục tổng cũng biết, Quán Quán trở về Đề Đô trước tiên.”
“Mặc dù giấy qua sặc sỡ, năm tháng thám thoát, anh trong trí óc, trái tim Quán Quán vẫn không phai màu nửa phần, từng trải qua sinh tử, đại mộng tam sinh, người cô ấy không buông bỏ được vẫn là anh.
Cô ấy muốn trở về tận mắt nhìn anh, nhìn đứa con trai mà cô ấy đã phải dứt lòng đưa cho anh, bố con các anh là ràng buộc lớn nhất của cô ấy.”
“Lục tổng, USB để ở chỗ này, tự anh xem đi, nội dung trong này chúng tôi cũng không biết, Quán Quán nói, đây là để lại cho anh.”
Nói xong, Tô Hi xoay người rời đi.
Tô Hi đi rồi.
Toàn bộ biệt thự quay về yên lặng, chẳng còn bắt cứ thanh âm nào, viền mắt Lục Hàn Đình đỏ thắm nhìn chiếc USB nho nhỏ đặt trên bàn trà kia, thể như cả thế giới đều yên tính lại.
Mỗi câu, mỗi chữ Tô Hi nói, vẫn còn rung động trên buồng tim anh, làm anh chấn động, anh khẽ động, sau đó cầm lên cái USB kia.
USB ghi chép tất cả thời gian của cô và các con, Lục Hàn Đình gắt gao siết USB trong lòng bàn tay mình, xoay người lên lầu.
Anh vào thư phòng, cắm USB vào trong máy vi tính, rất nhanh bên trong video liền nhảy ra.
Ngón tay thon dài của Lục Hàn Đình đè lên phím ấn, ấn vào chữ “bắt đầu”.
Khung cảnh là ở Lan Lâu Cổ Quốc, lần đầu tiên Hạ Tịch Quán siêu âm thai, bác sĩ trưởng là Lâm Thủy Dao, dụng cụ y học trong tay Lâm Thủy Dao xoay xoay trên bụng Hạ Tịch Quán: “Oa Quán Quán, con ấy mẹ phải khen là gen quá cường đại, hay là chàng rẻ kia quá xuất sắc hả, con lại mang đến tam thai!”
“Thật ạ?” Hạ Tịch Quán rất kinh hỉ.
“Dĩ nhiên, tự con nhìn đi.”
Máy ảnh rơi trên màn hình của máy siêu âm, lần đầu tiên Lục Hàn Đình thấy được dáng vẻ của Dịch Dịch Bì Bì và Tỉnh Tỉnh vẫn còn ở trong bụng Hạ Tịch Quán, ba đứa nhỏ như vậy, vẫn là tiểu sinh mệnh mềm mại và mới lạ không gì sánh được.
Rất nhanh màn ảnh chuyển, Hạ Tịch Quán xuất hiện ở trong màn ảnh, cô nằm lì ở trên giường, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay đã gầy rất nhiều, không một chút phấn son, sạch sẽ đến lạ, lại lộ ra vài phần yếu ớt của bệnh tật, mái tóc đen thanh thuần rủ xuống trên vai cô, đôi mắt trong vắt ấy nhìn vào màn ảnh, mềm nhẹ cắt tiếng: “Lục tiên sinh, bây giờ anh đang làm gì đó?”
“Em có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết, em mang tam thai đó, chúng ta có ba cục cưng, Lục tiên sinh, chúc mừng anh, anh sắp làm bồ rồi đó!”
Video lại chuyển cảnh, Hạ Tịch Quán đã mang thai hơn bốn tháng, cô đặt tay nhỏ trên bụng mình, lúc này cái bụng khế động, cục cưng bên trong đá cô một cái.
Hạ Tịch Quán xuất hiện ở trong màn ảnh, cô mang thai hơn bốn tháng đã không còn trẻ nữa rồi, trên khuôn mặt nhỏ đã có rất nhiều nép nhăn, như là đã đến tuổi ba mươi.
Thế nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực động lòng người như: cũ, cô nhìn màn ảnh, mặt cười mày cong: “Hello Lục tiên sinh, hôm nay em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho anh, anh muốn nghe cái nào?” “A, anh muốn nghe tin tốt trước à, tin tốt chính là hôm nay cục cưng biết đạp rồi đó, vừa rồi cục cưng còn đá em một cái!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...