“Đương nhiên, hôm nay tôi tìm đến Lục tổng là muốn giao một vật cho Lục tổng.” Trong tay Tô Hi xuất hiện một cái USB.
“Đây là cái gì?”
“Đây là một ít video Quán Quán tự quay ở Lan Lâu Cổ Quốc, mỗi một khoảnh khắc từ lúc mang thai đến khi sinh ra đều được ghi lại trong đây, trước khi Quán Quán ngủ say đã từng nói đưa USB này là cho anh, cô ấy không muốn anh bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào của bọn nhỏ.”
Lục Hàn Đình nhìn cái USB nhỏ trong tay Tô Hi, ánh mắt ngắn ra, Hạ Tịch Quán đã từng quay lại bản thân mình từ lúc mang thai đến khi sinh ra cho anh?
Còn nữa, ngủ say?
Lục Hàn Đình nhanh chóng chộp được hai chữ “ngủ say”
mấu chốt này, anh chau mày kiếm nhìn về phía Tô Hi: “Ngủ say cái gì?”
“Lục tổng, Quán Quán chưa nói với anh nhỉ, cô ấy đã từng ngủ say.”
“Vì sao ngủ say?”
“Vì, chất độc cải đồng hoàn lão.”
Lại lần nữa nghe được 4 chữ “cải đồng hoàn lão” này, con ngươi Lục Hàn Đình hung hăng co rụt lại, kỳ thực anh cũng nghĩ tới, ba năm nay cô làm sao chữa được chất độc trên người, nhưng trước khi cô rời đi cô đã từng nói rõ với anh, cô có thể trị hết chát độc đó, cô không cần anh.
Trong tròng mắt thâm thúy Lục Hàn Đình hẹp lộ ra ánh sáng sắc bén cơ trí, rất rõ ràng, cô lừa anh.
Ba năm nay, trên người của cô xảy ra rất nhiều chuyện anh không biết.
“Ba năm trước tình huống của Quán Quán so với anh có thể tưởng tượng càng thêm tòi tệ, vì không muốn liên lụy anh, cô ấy nói dối, nói rất nhiều lời nói dối, cô ấy nói cô ấy ở chung với ta rồi, cô ấy nói cô ấy mang thai con của tôi, kỳ thực cũng là vì để anh hết hy vọng.”
“*Ở bờ sông cắm địa năm đó, một đao kia Quán Quán đâm anh là lướt qua tim anh mà thôi, Lục tổng, anh cho rằng với y thuật của Quán Quán, nếu như cô ấy thực sự muốn đưa anh vào chỗ chết, cô ấy sẽ đâm lệch máy ly để anh có thể sống ư?”
Hai bàn tay to xuôi ở bên người Lục Hàn Đình nhanh chóng siết thành quyền, thì ra hét thảy đều là giả, ba năm nay anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô và Tô Hi, vậy.
mà chỉ là giả.
“Cô ấy… cô ấy về tới Lan Lâu Cổ Quốc, làm cách gì để chữa chất độc đó? Mẹ cô ấy nhất định sẽ cứu cô ấy, nhất định sẽ.” Lục Hàn Đình nói cứ như đang an ủi mình.
Tô Hi gật đầu: “Lúc Quán Quán trở lại Lan Lâu Cổ Quốc, chất độc vẫn chưa xâm nhập vào trái tim con bé, lúc đó với y thuật nghịch thiên Nữ vương đại nhân, quả thật có thể cứu Quán Quán, để cô ấy giành lấy sinh mệnh mới, Thế nhưng lúc đó Quán Quán mang thai ba tháng, muốn trị hết độc buộc phải bỏ con, mẹ và con, chỉ có thể chọn một, phải bỏ mẹ giữ con, hay bỏ con giữ mẹ, đây là lựa chọn đầu tiên của Quán Quán khi trở lại Lan Lâu Cổ Quốc.”
Trái tim Lục Hàn Đình nhanh chóng quặn chặt, bỏ mẹ giữ con, đi bỏ con giữ mẹ, là thế này phải không? Cô đã từng đối mặt với lựa chọn như vậy!
Trong đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình nhanh chóng dâng lên một tầng màu đỏ tươi, anh nhìn Tô Hi: “Cô ấy…
chọn con, đúng không?”
“Đúng, Quán Quán lựa chọn bỏ mẹ giữ con, nhưng mặc dù như thế, lấy tình trạng cơ thể lúc đó, chất độc cải đồng hoàn lão kia đã từng chút một ăn mòn trái tim và máu thịt cô ấy, thiếu nữ đã từng phong hoa tuyệt sắc lại cấp tốc già yếu, mặc dù có y thuật của Nữ Vương Đại Nhân hộ giá, trong suốt thời gian cô ấy vẫn rất cô độc gian nan, sau đó Quán Quán sinh non, trong phòng sinh cửu tử nhất sinh sinh ra tam thai, cô ấy nói ra lời trân trối sau đó tìm ngừng đập, không còn hô hấp nữa.”
Nói rồi Tô Hi nhìn Lục Hàn Đình, chậm rãi gắn từng chữ: “Quán Quán rất yêu các con của mình, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy, so với bọn nhỏ, cô ấy yêu anh hơn.
Nếu như không phải yêu anh, cô ấy tuyệt đối không cách nào chịu đựng mang nặng đẻ đau lẻ loi như thế, nếu như không phải yêu anh, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của mình như thế.
Lục Hàn Đình, Quán Quán đã từng chết một lần vì anh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...