Tô Thành đứng ở trong góc, thời điểm ông ta thấy được Lục Tư Tước liền sâu đậm hiểu sự chênh lệch giữa mình và người đàn ông Lục Tư Tước này.
Có vài người, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, không phải bọn họ cứ mãi cố gắng là có thể địch nỗi.
Lục Tư Tước, quá ưu việt, quá rực rỡ, quá chói mắt.
Lúc đó Liễu phụ đứng bên người Lục Tư Tước, không biết ân cần cung phụng nói gì, Lục Tư Tước nhàn nhạt nghe, nhưng đôi mắt chỉ nhìn về nơi khác.
Tô Thành theo ánh mắt Lục Tư Tước nhìn, thì ra Liễu Anh Lạc đã ở đó, đêm đó Liễu Anh Lạc mặc chiếc áo khoác nhung màu đen, bà ngoan ngoãn đứng bên gốc cây thông Nô-en, cúi cái đầu nhỏ như xem mũi chân mình.
Lúc đó Lục Tư Tước cứ như vậy nhìn Liễu Anh Lạc, trên gương mặt phong hoa anh tuần đó tràn ra vài phần mềm mại cùng ý cười nhàn nhạt, cứ như vậy nhìn bà.
Liễu phụ là người từng trải, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, tiễn Liễu Anh Lạc cho Lục Tư Tước.
Vì vậy Lục Tư Tước và Anh Lạc đi một đường.
Lúc đó Tô Thành theo phía sau, Lục Tư Tước và Anh Lạc đi phía trước, bọn họ đang bước chậm, Liễu Anh Lạc dường như mới quen Lục Tư Tước, cũng tiếp nhận chuyện ông sắp sửa trở thành chồng mình, bà có vẻ vô cùng nhu thuận, mềm mại.
Hai người cũng không nói chuyện, nhưng Lục Tư Tước một tay đút trong túi quần, đi tới, ông xòe bàn tay ra muốn nắm tay Liễu Anh Lạc.
Nhưng ngón tay thon dài ông đưa ra ngoài, lại cuộn lại, rồi lại đưa ra… như vậy máy lần, cuối cùng ông cũng không nắm tay bà.
Tô Thành đi theo sau một đường, cuối cùng hai người bọn họ ngừng lại, Lục Tư Tước lấy ra một túi quà tỉnh xảo, trong túi là một đôi che tai bằng nhung màu đen, Lục Tư Tước tự tay đeo đôi che tai lên hai vành tai nhỏ của Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc sợ lạnh, trên đường đi hai lỗ tai nhỏ đã sớm đông lạnh đỏ ửng.
Thời điểm đó Tô Thành còn chưa tiếp xúc qua xa xỉ phẩm, nhưng ông ta nghe cô giáo đã từng nói muốn một bộ che tai kia, bộ che tai hình như rất giống với bộ của Lục Tư Tước đưa ra, giá cả trên trời, hình như cũng mắy vạn.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất của ông ta và người đàn ông Lục Tư Tước này, Lục Tư Tước thuận tay đã có thể có được trân bảo, xuất thân nổi tiếng tự ông đã có gu thẩm mỹ không tầm thường, giống như khối vàng tỏa sáng.
Ngày đó Liễu Anh Lạc mặc áo khoác nhung đen, trên tai đeo bộ che tai ông đưa, thanh lệ tuyệt sắc, trong trẻo khiến người ta không dời mắt nồi.
Hai bàn tay to của Lục Tư Tước đặt trên bộ che tai, ông tròng mắt nhìn bà, hai người nói câu đầu tiên trong đêm đó, ông thấp giọng hỏi: “Có phải em… sợ anh hay không?”
Liễu Anh Lạc từ đầu đến cuối không ngẳng đầu lên, bà cúi cái đầu nhỏ, không nói lời nào.
Tô Thành hiểu rất rõ Liễu Anh Lạc, một cô gái nhỏ, cho dù cuộc đời đẩy bà vào tuyệt cảnh, bà vẫn có thể đạm nhiên như cũ, bà có một trái tìm rất sáng suót.
Đêm đó Liễu Anh Lạc rất an tĩnh rất ngoan ngoãn, đối với Lục Tư Tước cũng không nhiệt tình, bà biểu hiện rất bình thường, thế nhưng, quá bình thường ngược lại rất khác thường.
“Em là sợ anh, hay là sợ gả cho anh? Dù là gì, em cũng không cần sợ, Lục gia chúng anh rất đơn giản, mẹ anh thấu tình đạt lý, tính cách phóng khoáng, bà ấy sẽ thích em, hơn nữa anh đã chuẩn bị phòng cưới, chúng ta kết hôn xong sẽ ra đó ở, sẽ không để cho em và bà ấy có mâu thuẫn.”
“Còn về anh, anh là thật tình muốn cưới em, anh sẽ giải quyết khốn cảnh kinh tế bây giờ của Liễu gia, em muốn cái gì, anh đều có thể cho em, em có thể cậy thế anh, ỷ lại anh, đương nhiên anh cũng muốn một người vợ, trong mắt trong lòng cô ấy đều là anh, có thể chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...