Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hạ Tịch Quán đặt toàn bộ tiền cược trên người Lục Hàn Đình, cược Lục Hàn Đình sẽ không đề cô thua, lẽ nào Lục Hàn Đình thực sự sẽ phá tan mị thuật của Yêu chuông sao?
“Lục Hàn Đình, có phải anh có ý với tiểu nha hoàn kia của em không?” Thượng Quan Mật Nhi nhìn về phía Lục Hàn Đình hỏi.

Lục Hàn Đình khẽ nói: *Ý gì?”
“Tiểu nha hoàn kia của em tuy mặt khó coi, thế nhưng dáng người tốt, rất nhiều đàn ông thích, có phải anh cũng thích tiểu nha hoàn kia của em rồi không?”
“Không có.” Lục Hàn Đình nhanh chóng phủ nhận, anh sẽ không thích tiểu nha hoàn kia.

Thế nhưng Thượng Quan Mật Nhi hiện tại rất không vui, cần anh tới dỗ dành: “Nhưng, vì sao amh đối với cô ta không bình thường như thế?”
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu mi tâm: “Chỗ nào không bình thường? Cô đừng có tình gây sự.”
Nói xong, Lục Hàn Đình nhắc chân dài bỏ đi.

Anh đi rồi.

Anh lại cứ như vậy đi.

Thượng Quan Mật Nhi còn đang chờ Lục Hàn Đình dỗ dành mình quả thực sợ ngây người, có lầm hay không, rốt cuộc ai đang tức giận?

Anh không còn chút kiên trì nào với ả nữa sao?
Nhưng trước đây anh đối với Hạ Tịch Quán đều không phải như thế, như thể nhăn mặt cho anh xem, bỏ anh lại đều là Hạ Tịch Quán mà!?
Sao đến phiên ả lại biến dạng rồi, đến tột cùng sai ở bước nào?
Lục Hàn Đình thân cao chân dài đứng lặng ở bên cửa sổ, hai bàn tay to chống trên cửa sổ, gió mát trên biển thỏi phông vạt áo anh.

Lúc này Cố Dạ Cần đi tới, dùng tay đẩy anh một cái: “Làm sao, cậu thực sự coi trọng tiểu nha hoàn kia rồi?”
Có Dạ Cần là anh em tốt nhiều năm của Lục Hàn Đình, hai người rất quen thuộc, Lục Hàn Đình mím môi mỏng, cũng không nói lời nào.

“Ngoại trừ Hạ Tịch Quán, tôi còn chưa từng thấy cậu vì người phụ nữ nào phiền lòng, vừa rồi Linh Linh nói rất đúng, một người người đàn ông chọc khóc một cô gái nhất định là bởi vì thích.” Cố Dạ Cần thấp giọng nói.

Lục Hàn Đình hiện tại rất phiền muộn, anh chau chặt mày, anh cũng không biết mình bị gì?
Hạ Tịch Quán rõ ràng đang ở trước mặt anh, nhưng anh đã mắt đi hứng thú cùng kiên trì với cô.

Hiện tại ánh mắt anh luôn đi theo tiểu nha hoàn kia, đôi mắt sáng trong của cô, dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, mùi hương trong veo trên người cô… đều là anh thích, đó là mùi hương thuộc về Hạ Tịch Quán.

*Tôi đi hút điều thuốc.” Lục Hàn Đình rời đi.


Lục Hàn Đình muốn đến buồng nhỏ trên tà, lúc này ở chỗ quẹo đúng lúc có một thân ảnh mềm mại đi tới, là Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán còn mặc bikini màu vàng nhạt kia, nhưng bên ngoài khoác thêm áo khoác, che đi cảnh xuân của mình, cô đang muốn trở về phòng.

Hai người cứ như vậy đụng phải, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Hạ Tịch Quán trong vắt nhìn anh, nhưng rất nhanh đã dời đi ánh mắt, cô cúi đầu, muốn thoáng qua anh.

Thế nhưng, cô đụng phải một bức tường.

Hóa ra là Lục Hàn Đình một tay đút trong túi quần, đột nhiên chặn đường đi của cô, cô trực tiếp đụng phải lồng ngực to lớn của anh.

Đau quá.

Hạ Tịch Quán bị đụng ra đến ứa nước mắt, cô nhịn không được lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ của mình.

Lúc này đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nói trầm thấp bắt thiện: ‘Không phải là muốn câu dẫn tôi sao, sao lại cúi đầu đi thế hả? Lẽ nào lần này cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt, sao cô biết tôi sẽ mắc câu?”
Anh nói cái gì?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắng đầu, mờ mịt nhìn anh.

Lục Hàn Đình cũng nhìn đôi mắt sáng rực ấy của cô, đôi mắt ấy thật đẹp, lúc anh ở bộ lạc lần đầu tiên thấy cô, liền chú ý tới đôi mắt sáng ấy, thực sự rất câu người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui