Nha hoàn nhanh chóng lui xuống.
Thượng Quan Mật Nhi nhìn người đàn ông: “Anh Hạ, sao anh còn đứng ở đó, anh mau vào đi, em có lời muốn chính miệng nói với anh.”
Lục Hàn Đình ngẳng đầu, nhìn về dáng vẻ thoát ẩn thoát hiện sau bình phong, câu môi mỏng cười như không cười, toát lên vẻ nhạt nhẽo: “Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô là chẳng có gì muốn nói, tôi đi trước.”
Anh xoay người rời đi.
Anh đi rồi?
Thượng Quan Mật Nhi tuyệt đối không ngờ rằng ả phái người mời anh tới, anh dĩ nhiên một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho ả, ngay cả có lệ cũng lười phải làm.
Không thể để anh đi như vậy.
*A, bốc cháy rồi!”
Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình dừng bước.
Ôm được người đàn ông cao to tuần tú này, Thượng Quan Mật Nhi dính chặt mặt lên bờ lưng rộng của anh, ả thực sự rất thích anh.
Không riêng gì bởi vì anh sở hữu dòng máu Xích Tử, mị lực đàn ông trên người anh quá nồng đậm, hắp dẫn ả, làm ả khuất phục, hãm sâu.
Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, khiếp sợ, bất ngờ, tức giận nhìn về phía người tạt nước kia, ả thật không ngờ Hạ Tịch Quán đã chạy đến nhanh như Vậy, còn xối ả một nước lạnh.
Hạ Tịch Quán tới thật, hiện tại đứng ở cạnh cửa, trong tay còn cầm một cái thùng gỗ.
Hiện tại thùng gỗ rớt xuống, Hạ Tịch Quán dùng hai tay che miệng mình: “Trời ạ!”
Nói rồi cô vừa sợ hoảng sợ che hai mắt mình: “Em Thẩm, chị không thấy gì cả, chị tuyệt đối không thấy cảnh em cởi hết quần áo ôm một người đàn ông đâu, quấy rày rồi, hai người tiếp tục đi nha!”
Hạ Tịch Quán xoay người chạy.
Thượng Quan Mật Nhi tức đến hộc máu, Hạ Tịch Quán!
*Người đâu, người đâu!” Thượng Quan Mật Nhi muốn gọi người làm nữ của mình, dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút.
Thế nhưng Hạ Tịch Quán đã vọt tới bên ngoài, động tĩnh của nơi này háp dẫn không ít người, mọi người nhao nhao ân cần hỏi: “Bé Hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Hạ Tịch Quán hoang mang, cũng sắp khóc: “Cháy rồi, phòng em Thẩm bóc cháy rồi!”
Cái gì?
Cháy rồi?
Mọi người đồng loạt cầm thùng gỗ lên, múc nước lạnh vọt tới phòng Thượng Quan Mật Nhi, không nói lời nào đã tạt nước lạnh vào.
Thượng Quan Mật Nhi còn muốn dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút, ả né không kịp, một thùng lại một thùng nước lạnh đã từ bốn phương tám hướng tạt đến.
Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình muốn điên rồi!
Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài xem cuộc vui, xem xong rồi cô liền đi.
Rất nhanh sau lưng truyền tới một cái nói tiếng bước chân trầm ổn, sau đó cổ tay trắng mảnh khảnh của cô bị chế trụ.
Lục Hàn Đình tới.
Lục Hàn Đình ngăn cô lại, trực tiếp đẩy cô đến trong góc phòng mờ tối, anh sâu kín câu môi, giọng trầm thấp tràn ra vài phần cưng chiều: “Chơi đã chưa?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh, tuy thân thủ anh vô cùng tốt, lúc cô tạt nước lạnh qua anh đã tránh ra, nhưng trên người anh vẫn bị dính chút nước, quần đen áo đen ướt nhẹp dán trên dáng người đồ sộ cao ngắt, tóc mái bên trái còn nhỏ nước tí tách, thanh bần anh tuấn, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Thực sự là yêu nghiệt..