Qua giám định của bệnh viện, xương tủy Liễu Anh Lạc lại hợp 100% với Liễu Chiêu Đệ, hơn nữa nhóm máu hai người còn giống nhau.
Vì vậy, Liễu Anh Lạc thành bịch máu di động của Liễu Chiêu Đệ.
Khi đó Liễu Anh Lạc còn rất nhỏ, cũng rất hiểu chuyện, mỗi một lần cô bé đến Liễu gia, đều dẫn theo một thân tổn thương trở về, trên cánh tay và trên đùi mịn màng, toàn bộ đều là lỗ kim bị ghim ra rất to.
Có một lần rút cốt tủy, khuôn mặt nhỏ của Liễu Anh Lạc trắng bệch, toàn thân run run trở về, cô đang cầm tiền Liễu gia cho, giao cho vị này nha hoàn, cười nói: “Mẹ, con cầm tiền về rồi này.”
Vừa mới dút lời, Liễu Anh Lạc nho nhỏ đang cười liền ngã quy trên mặt đất.
Đó chính là toàn bộ thuở nhỏ của Liễu Anh Lạc.
Về sau lên tiểu học, Liễu Chiêu Đệ bởi vì bệnh tình, không thấy được ánh sáng, nhà trẻ này có thể không học, tiểu học sơ trung cao trung nêu không học, vậy mọi người nhất định sẽ nghị luận, nói Liễu gia thiên kim đại tiểu thư chính là một đứa mù chữ, không hòa nhập vào giới mỹ nữ quyền quý thượng lưu Đề Đô, gả không được nhà cao cửa rộng, trọn đời đều bị bị hủy.
Cho nên lúc đó Liễu gia suy nghĩ một cách, bởi vì theo tuổi tác trưởng thành, Liễu Anh Lạc và Liễu Chiêu Đệ càng ngày càng giống như, sau đó Liễu Chiêu Đệ lại đưa đi làm chỉnh hình nhỏ, dựa theo mặt của Liễu Anh Lạc mà làm, từ đó về sau một đôi chị em này liền không thể phân rõ.
Dựa theo yêu cầu Liễu gia, Liễu Anh Lạc chính thức thay thế được Liễu Chiêu Đệ, lấy tên Liễu Chiêu Đệ bắt đầu học tiểu học, xuất hiện trong tầm nhìn của đại chúng.
Ai ngờ đến Liễu Anh Lạc lại là một thiên tài thiếu nữ, thành tích của cô bé không gì sánh được ưu việt, một đường nhảy lớp, năm đó Liễu Anh Lạc còn trẻ cảnh xuân tươi đẹp một thân váy trắng, trong lòng ôm mấy cuốn sách, kinh diễm toàn bộ Đề Đô, sau này 18 tuổi sáng lập ra hãng trang sức Fly, tấn chức tân giáo mẫu, mỗi một sản phẩm mới đều muôn người đều đổ xô ra đường, quan nắp mãn kinh hoa, chính thức mở ra đời người rộng mở.
Về sau, Liễu Anh Lạc gặp được Lục gia trưởng tử Lục Tư Tước, đôi chị em Liễu gia và Lục Tư Tước tiền hành một đoạn ngược yêu.
Trang cuối của chuyện xưa, Liễu Anh Lạc từ trên đài cao phòng Kiều nhảy xuống, nhảy vào trong đại dương, biến mất trọn hơn hai mươi năm.
Mà vị nha hoàn mẹ đẻ giả này đã không có kinh tế con gái chống đỡ, lại bắt đầu chán nản sống qua ngày, đoạn thời gian trước trằn trọc trở về quê cũ Hoa Tây Châu, hiện tại sống rất tệ trong căn phòng nhỏ.
Bệnh của nha hoàn đã tới thời kỳ cuối, bà ta nằm ở trên giường ho khan không ngừng, bà ta đang đợi Liễu Anh Lạc.
Liễu Anh Lạc ngày hôm nay sẽ trở về thăm bà ta một lần cuối.
Khu khụ.
Lúc này Thượng Quan Húc và Vương Lực đã mang người nằm vùng ở bốn phía, cắm sào chờ nước, bọn họ nghe tiếng ho khan của nha hoàn già nua, Vương Lực thấp giọng nói: “Cửu Lăng vương, thời gian đã không còn sớm, bé gái năm đó kia cũng chính là trưởng công chúa sao còn chưa xuất hiện?”
Thượng Quan Húc nhìn bóng đêm: “Tôi luôn cảm thấy đêm nay sẽ không thuận lợi như vậy… chờ thêm chút nữa đi”
“Vâng.”
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh không bình thường, vài chiếc xe jeep chạy nhanh đến, một nhóm hộ vệ áo đen đi xuống: “Đi vào nhanh một chút, phá căn phòng này, bao vây nói”
Chuyện gì xảy ra?
Thượng Quan Húc và Vương Lực sắc mặt đều biến đổi, hôm nay bọn họ cắm sào chờ nước, ở đây chờ trưởng công chúa, nhưng ai nghĩ đến bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, lại một nhóm người khác bao vây nơi này.
“Đám này là ai, tôi muốn ra xem một chút.” Vương Lực muốn hiện thân.
Thế nhưng Thượng Quan Húc kéo Vương Lực lại: Vương thủ lĩnh, Thượng Quan Khải tới!”
Cái gì?
Thượng Quan Khải sao lại tới nơi đây?
Quả nhiên, Thượng Quan Khải vội vàng tới rồi, gã vươn tay chỉ huy nói: “Mau đá văng cái cửa này, tôi muốn bắt Vương Lực lại, còn muốn bắt sống!”
Thượng Quan Khải sở dĩ tới nơi này, đó là bởi vì gã nhận được mật báo, nói Vương Lực ẩn thân ở chỗ này, nên gã dẫn theo người lập tức chạy đến.
“Àm” một tiếng, lúc cửa phòng bị đạp, Thượng Quan Khải đi vào, nhưng không thấy được Vương Lực, chỉ thấy được một bà lão bệnh tình nguy kịch nằm ở trên giường, gã hết sức thất vọng: “Bà là ai, Vương Lực đâu, mặc kệ, mang bà già này về!”
“Các người là… là ai, khụ khụ, con gái của tôi đâu… khụ khụ…” Nha hoàn già kia sợ hãi giãy giụa.
Con gái gì?
Thượng Quan Khải cảm thấy bà già này ho khan mãi, nói không chừng có bệnh truyền nhiễm gì, hắn ghét bỏ dùng khăn tay che kín mũi miệng của mình, không nhịn được thúc giục: “Mau dẫn đi! Mang đến vương thất cho phụ vương định đoạt!”
“Vâng, Khải điện hạ.”
Hai hộ vệ áo đen trực tiếp mang nha hoàn đi, Thượng Quan Khải không công mà về, cũng lên xe rời đi, chạy thẳng đến vương thát.
Chờ bọn họ đi hết, Thượng Quan Húc và Vương Lực mới xuất hiện, sắc mặt bọn họ có chút ngưng trọng, không nghĩ tới đêm nay không đợi được trưởng công chúa, mà người còn bị Thượng Quan Khải cướp đi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...