Anh muốn ôm cô.
Hạ Tịch Quán không nhúc nhích, bây giờ Lục Thần Dịch ở trong ngực cô, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo cô thật chặt, khuôn mặt nho nhỏ đều dựa vào trong ngực cô.
“Dịch Dịch ở chỗ này, tôi chỉ ngủ như vậy thôi.” Hạ Tịch Quán từ chối.
Cô dám từ chối.
Khuôn mặt anh tuần của Lục Hàn Đình lạnh xuống, híp mắt, anh đứng dậy xuống giường.
Anh đi vòng qua giữa giường, vươn tay ôm Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán càng hỏang sợ, nhanh chóng ôm chặt Bịch Sữa Nhỏ, đề phòng nói: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì?”
*Tôi ôm Dịch Dịch về phòng nó.” Lục Hàn Đình mặt không đổi sắc nói.
Lục Thần Dịch ngủ mơ bất an cựa quậy, muốn thoát khỏi bàn tay đang vươn tới của Lục Hàn Đình.
“Buông tay, anh dọa đến Dịch Dịch rồi, anh đừng làm vậy với Dịch Dịch!” Hạ Tịch Quán có chút gấp gáp, cô giơ tay ốp” một cái đánh vào mu bàn tay Lục Hàn Đình.
lên “bốp’ Lục Hàn Đình nhìn, tay anh đã bị đánh đỏ.
Anh mím đôi môi mỏng: “Người nên buông tay là cô, buông tay ra.”
Anh ra lệnh nói.
“Không muốn, người nên đi là anh, Lục Hàn Đình, anh đi rat”
Lục Hàn Đình thực sự giận không chỗ phát tiết, khuôn mặt tuần tú đã âm trầm đến đổ giông, anh vươn tay nắm chiếc cằm xinh xắn Hạ Tịch Quán, để cô và anh đối diện: “Hạ Tịch Quán, có phải cô vẫn không rõ thân phận của mình không? Rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, hả?”
Dáng người anh cao ngất phủ xuống thành bóng, khí thế bức người, đe dọa nhìn Hạ Tịch Quán, hỏi cô rốt cuộc là người phụ nữ của ai.
Cô là người phụ nữ của anh, ban ngày Lục Thần Dịch dính cô thì thôi, lẽ nào buổi tối cô còn muốn bồi Lục Thần Dịch ngủ sao?
Rồi ai ngủ với anh?
Dựa vào cái gì Lục Thần Dịch chiếm đoạt tất cả thời gian của cô?
Sức Hạ Tịch Quán căn bản không địch lại anh, cái cằm bị anh bóp đau, lúc này Lục Hàn Đình đột nhiên tháy tay đau xót, anh trong nháy mắt buông lỏng tay ra.
Hóa ra là Lục Thần Dịch mở mắt ra, mở miệng dùng sức cắn trên bàn tay của anh một cái.
Lục Hàn Đình đau nhíu mày kiếm lên, Lục Thần Dịch sắp cắn anh đến chảy máu.
“Dịch Dịch, con tỉnh rồi?”
Lục Thần Dịch dùng sức ôm Hạ Tịch Quán, đôi mắt to như nho đen dũng cảm mà khiêu khích nhìn về phía bố mình, ý kia là không cho phép bồ bắt nạt cô giáo tiên nữ!
Mí mắt anh tuần Lục Hàn Đình u ám, khí tràng như Diêm La đến từ địa ngục, từng chút một đưa người ta vào chỗ chết: “Nhãi con, phản trời phải không?”
Anh giơ tay, muốn tát Lục Thần Dịch.
Hạ Tịch Quán vô thức bảo hộ Lục Thần Dịch thật chặt trong ngực mình, cô hô lên: “Lục Hàn Đình, không cho anh đánh người!”
Lục Hàn Đình dừng tay lại.
Anh nhìn dáng vẻ hai mẹ con như lâm đại địch, như thể anh chính là tên đại ác nhân tội không thể tha kia.
Mẹ kiếp!
Lục Hàn Đình văng tục trong lòng, anh thấy cái nhà này.
anh không hề có chỗ đứng nữa rồi.
Anh hẳn là thoái vị, tặng cái nhà này cho hai mẹ con quá, phạt không được chửi không xong, cưỡi lên đầu anh ngồi luôn rồi!
Lục Hàn Đình thu tay về, xoay người rời đi.
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng thím Triệu: “Tiên sinh, đã trễ thế này, cậu muốn đi ra ngoài sao? Tiên sinh!”
Hạ Tịch Quán nghe được tiếng đóng cửa rằm rầm, sau đó trên sân cỏ phía ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô, anh đi.
Lục Hàn Đình giữa đêm khuya rời khỏi biệt thự Phong Lâm, đập cửa rời đi.
“Cô giáo Hạ, sao tiên sinh lại đi thế?” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hỏi thăm của thím Triệu, sợ bọn họ hai xảy ra chuyện gì.
Dây thần kinh căng thẳng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng buông lỏng, cô cong đôi môi tái nhợt: “Thím Triệu, để anh ấy đi đi, tôi mệt mỏi quá.”
Cô thật sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Hàn Đình một đêm không về, nhưng cũng không ngăn Hạ Tịch Quán và Lục Thần Dịch gặp mặt, Hạ Tịch Quán rất mừng.
Trong nhà trẻ lại vừa tuyển một giáo viên thực tập, là một sinh viên nữ xinh đẹp, gia cảnh không tốt lắm, trong lúc nghỉ học mới tới đi làm, tên là Tống Phỉ Phi.
Tống Phỉ Phỉ này đặc biệt thích Lục Thần Dịch: “Dịch Dịch, cô Phỉ cho con một cây kẹo que nhé, về sau ngoại trừ cô Hạ, cô Phỉ cũng có thể chơi cùng con đó, cô Phi biết rất nhiều thứ, còn nhiều hơn cô giáo Hạ đấy nha.”
Lục Thần Dịch căn bản không nhìn cây kẹo que, cũng không để ý đến Tống Phỉ Phỉ, dáng vẻ lạnh lùng lại xa cách.
“Dịch Dịch.” Lúc này Hạ Tịch Quán đi tới.
Lục Thần Dịch nhanh chóng giống như biến thành một người khác, cậu chạy tới nắm tay Hạ Tịch Quán.
Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng giấu cây kẹo que kia đi, cô ta nhìn Hạ Tịch Quán cười ngọt ngào: “Cô Hạ, vị Lục tiểu thái tử này quả nhiên chỉ thích cô, cô dùng cách gì thế, lúc rảnh rỗi tôi muốn thỉnh giáo cô thêm đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...