Chương 797: Đến Tột Cùng Cô Là Ai
Dạ Vô Ưu nhìn Hạ Tịch Quán, cô lại luôn thủ sẵn trong căn cứ Viện Nghiên Cứu Trung Tâm chờ hắn!
Nguy rồi!
Điệu hỗ ly sơn!
Hôm nay là hôn lễ Lục Tử Tiễn và Dạ Minh Châu, cô là có ý để lộ ra tin tức chiếc xe hộp đen kia với hắn, cô là cố ý dẫn hắn tới đây!
Dạ Vô Ưu xoay người rời đi.
Thế nhưng lúc này “ầm” một tiếng, cổng lớn căn cứ Viện Nghiên Cứu Trung Tâm trong lòng đất trực tiếp đóng lại, nhốt tất cả mọi người bên trong.
“Dạ thiếu, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao tôi cảm giác Hạ Tịch Quán như là bắt rùa trong hũ vậy!” Thủ hạ khẩn trương nhìn về phía Dạ Vô Ưu. Các bạn chọn trang nguồn như trên hình đọc nhé! Chúng mình sẽ rất hứng khởi lên chương nhiều nhiều!”
Dạ Vô Ưu mím môi, lúc này sau lưng truyền tới giọng nói thanh lệ của Hạ Tịch Quán: “Dạ Vô Ưu, bây giờ anh muốn đi đâu thé, thật vất vả mới mời được anh tới, tôi làm sao có thể dễ dàng thả anh đi như vậy?”
Dạ Vô Ưu xoay người, cặp mắt lam sắc tựa bò cạp rơi lên mặt Hạ Tịch Quán: “ở trong bệnh viện cô là có ý lộ diện trước mặt tôi?”
Hạ Tịch Quán mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo vẫn kéo hết, tôn lên cần cỗ trắng ngần của cô, môi hồng răng trắng quả nhiên xứng với hai chữ tuyệt sắc, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói rồi Hạ Tịch Quán cầm một phần tư liệu đi xuống, đây là toàn bộ hồ sơ từ lúc sinh ra đến trưởng thành của Dạ Vô Ưu: “Mấy ngày trước tôi thành lập khẩn cấp tổ đội nghiên cứu khoa học, nghiên cứu về nhân cách cực đoan của anh, anh từ nhỏ đã có thiên phú với độc, cho nên ông nội anh đặt toàn bộ tâm huyết và tinh lực lên người anh. Ngay lúc những đứa trẻ khác vui chơi, anh tự mình nhốt trong phòng nghiên cứu bắt đầu làm thí nghiệm, anh rất lạnh nhạt với tình người, có khuynh hướng tự kỷ, tính cách càng cực đoan tối tăm, vô cùng bệnh hoạn.”
Hạ Tịch Quán khép lại tư liệu, đôi mắt sáng nhìn Dạ Vô Ưu, câu môi cười: “Loại người như ngươi, không thể… chịu đựng được nhất là bị người khác khiêu khích, tôi ở dưới mí mắt của anh bốc hơi biến mắt, mấy ngày nay anh tìm tôi chắc khổ lắm nhỉ? Tôi ở trong bệnh viện cố ý lộ diện, nhất định anh sẽ phát điên điều tra, tôi nhắm chuẩn thời gian lộ tin ra, liền thuận lợi mời anh đến rồi.”
Sắc mặt Dạ Vô Ưu biến rồi lại biến, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Tịch Quán: “Từng bước của cô làm rất cẩn thận, một vòng lại một vòng, thế nhưng phía sau phải có lực lượng cường đại chống đỡ, rất nhiều người phải phối hợp với cô, Hạ Tịch Quán, cô đến cùng là ai?”
Trong con ngươi Hạ Tịch Quán chậm rãi toát ra tia lạnh sắc bén, câu hồn đoạt phách: “Tôi rốt cuộc là người nào, các người chẳng máy chốc sẽ biết.”
Cô nói, các người…
“Hạ Tịch Quán, cô còn kế hoạch gì?”
“Lễ nào anh không đoán được? Đại hôn hai nhà Lục Lệ hôm nay nhất định rất náo nhiệt ấy nhỉ! Tôi không tán gẫu với anh nữa, tôi tham dự hôn lễ trước đây.”
Dạ Vô Ưu nhìn bóng lưng Hạ Tịch Quán rời đi, hắn đoán không lầm, mục tiêu chính của Hạ Tịch Quán là là đêm đại hôn, cô đã biết Lục Tử Tiễn trúng độc, cô muốn cứu Lục Tử Tiễn!
Bên ngoài bây giờ dư luận giống như là quả cầu tuyết, chỉ cần cô lộ diện, quả cầu tuyết sẽ đè chết cô, cô lại vẫn dám một mình đại náo hôn lễ?
Thực sự là rất thú vị!
Dạ Vô Ưu rất bình tĩnh, hắn cũng không có ý định đi, mà tìm một cái ghế ngồi xuống, hắn sâu xa mở miệng nói nói: “Hạ Tịch Quán, không có ích đâu, cô không cứu được Lục Tử Tiễn.”
Bước chân Hạ Tịch Quán vẫn không ngừng, nhưng cô quay đầu nhìn Dạ Vô Ưu, mỉm cười nói: “Dạ thiếu, đừng nóng vội chứ, anh cứ ngồi đấy đi, lát nữa tôi sẽ mời nhiều người đến bồi anh diễn, ông nội anh từ nhỏ chưa dạy anh đạo lý làm người, tôi cũng chỉ đành thay ông anh dạy anh thật tốt một chút.”
Dạ Vô Ưu ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán.
Thế nhưng Hạ Tịch Quán đã biến mắt trong tầm mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...